Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 154 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Trong đại điện một mảnh yên tĩnh, trong lúc này ai cũng không dám mở miệng nói chuyện, ngay cả Mị phi vốn là người được sủng ái nhất nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt mưa gió sắp đến của Minh tông thì cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, chẳng qua là trong lòng bất an không dứt.



Tiêu Vân Bác không nghĩ tới Thường Hy và Mạnh Điệp Vũ sẽ đem chuyện này nói ra, càng không nghĩ tới Thái tử sẽ mượn cơ hội này làm khó dễ. Hơn nữa kể từ sau khi rơi xuống nước, Tiêu Vân Trác không có lúc nào đơn độc nói chuyện cùng hai nữ nhân kia, thế nhưng nhìn đến bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý hắn lại cảm thấy quái dị.



“Dám to gan lớn mật làm ra chuyện như vậy! Người đâu, lập tức phong tỏa hồ Thiên Hà, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, đến sáng ngày mai trẫm sẽ tự mình đi thẩm tra!” Minh tông tức giận đến đen mặt, đây đúng là cả gan làm loạn rồi, phải biết rằng lúc đó chính hắn cũng có mặt trên lầu trúc.



Bởi vì ban đêm không dễ tra xét, có hỏi thêm cũng không tiến triển được gì, lại thấy thân thể Mạnh Điệp Vũ cùng Thường Hy xiêu xiêu, vẹo vẹo chỉ trực đổ xuống, bộ dáng đáng thương, hắn lại chậm rãi nói: “Hai ngươi yên tâm, nếu thật như lời Thái tử nói trẫm sẽ chắc chắn đòi cho hai ngươi một cái công đạo. Cả ngày mệt mỏi rồi, lui xuống đi!”



Mọi người đều tiến lên hành lễ rồi khom người lui ra.



Bóng đêm lạnh như nước, Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ ra khỏi cửa đại điện, trong chốc lát đám người đi hết sạch. Tiêu Vân Trác đi đằng trước, Thường Hy đỡ Mạnh Điệp Vũ đi phía sau, Ngũ Hải thận trọng chốt sau cùng. Không khí này có chút quái dị, hắn cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể lẳng lặng đi theo.



Qua Lân Chỉ cung, vào kiền môn, Tiêu Vân Trác đột nhiên dừng lại, Thường Hy thu thế không kịp thiếu chút nữa đụng vào, còn là Mạnh Điệp Vũ đưa tay lôi nàng một cái, lúc này mới tránh khỏi quẫn cảnh. Thấy cánh tay Mạnh Điệp Vũ kéo mình có hơi sức như vậy, Thường Hy muốn buông ra tay đỡ nàng, chậm rãi nói: “Biểu tiểu thư nếu không có việc gì nữa cũng không cần nô tỳ dìu, cô đứng ngay ngắn, tôi nới lỏng tay ra đây.”



Thường Hy vừa nói xong liền buông tay ra, lặng lẽ đứng sang một bên. Đối với Mạnh Điệp Vũ có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, tránh cho một ngày cô ta lại giở trò ám toán.
“Nô tài ở đây!” Trịnh Thuận âm thầm vì mình cầu khấn, ngàn vạn lần đừng để hắn chạm phải họng súng: “Thái tử gia có gì phân phó ạ?”



Nhìn phần bản lãnh này của Thái tử gia xem, rõ ràng đưa lưng về phía hắn, bước chân của hắn cũng đủ nhẹ, vậy mà vẫn biết có người tới, hắn làm sao có thể đối với gia nhà mình không vạn phần kính ngưỡng đây?



Trịnh Thuận rất quy củ hành lễ đứng ở một bên, vẫn sợ mình dính xui xẻo. Tiêu Vân Trác quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Ngu Thượng nghi trên người có thương, ngươi đưa nàng trở về!”



Tiêu Vân Trác nói xong thì xoay người tiến vào, chỉ để lại hai người còn chưa kịp phản ứng. Thường Hy có chút kinh ngạc, hắn làm sao biết được trên người nàng có thương tích? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Hắn nhìn thấy nàng giở trò mờ ám rồi hả? Nghĩ tới tới đây khuôn mặt Thường Hy xanh mét, thật là quá mất mặt!



Trịnh Thuận lại không nghĩ ra, phòng của Thường Hy chỉ cách đây có mười mấy bước chân, gần như vậy cũng muốn hắn đưa? Hơn nữa hắn còn không nhìn ra Thường Hy nơi nào bị thương a…



Cho nên nói, ý tứ bề trên ngươi ngàn vạn lần đừng đi suy đoán, chỉ làm cho người ta choáng váng đầu!



Hai người Mạnh Điệp Vũ cùng Ngu Thường Hy, buổi tối còn không có việc gì, không nghĩ tới nửa đêm liền sốt lên. Hai người ở trong nước vốn là bị kinh sợ, sau đó mặc dù có tắm rửa một chút mới đi Minh Tín điện nhưng là đêm lạnh còn có gió, trong lúc nhất thời Đông cung náo nhiệt cả lên!