Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 204 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Thường Hy đang trong lúc cao hứng nên nhất thời không nhận ra thanh âm của Tiêu Vân Trác, cũng không quay đầu lại mà cười nói: “Đi Minh Khải quốc a! Nhạc Đan nói nơi đó có vô cùng nhiều hoa sen, nghĩ đến cảnh tượng trời xanh ngắt, lá sen xanh ngắt ta liền thật muốn đi!”



Chuyên Tôn Nhạc Đan nâng lên nụ cười vô hại, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử điện hạ cũng tới. Không nghĩ tới Thường Hy lại yêu thích nước như vậy. Ở Minh Khải quốc nhiều nhất là sông nước, đợi đến khi Thường Hy xuất cung cũng là thời điểm ta trở về, hai người cùng nhau làm bạn đường rất tốt!”



Hai người làm bạn? Nói thật là mập mờ! Tiêu Vân Trác lạnh lùng nói: “Minh vương điện hạ thật là hăng hái, chỉ sợ đến lúc đó Ngu Thượng nghi chưa chắc đã đi được!”



Thời điểm Thường Hy nghe được Chuyên Tôn Nhạc Đan nói đến Thái tử điện hạ liền xoay người lại, vừa nhìn thấy Tiêu Vân Trác thì treo lên bộ mặt tươi cười đi tới, một khi muốn cầu cạnh thì phải hạ mình cho nên nàng đưa tay kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, mang theo âm điệu ngọt như mật nói: “Thái tử gia, đến lúc đó nếu như anh có thời gian thì hãy đi cùng tôi a, chèo thuyền du ngoạn, uống rượu ngắm hoa rơi, cười nhìn xuân sắc muộn, tiêu dao ở trên đời, chẳng phải là vô cùng sung sướng?”



Trong nháy mắt Chuyên Tôn Nhạc Đan có một chút mất hồn, không nghĩ tới Thường Hy lại cư nhiên nói ra những lời thân mật cùng Tiêu Vân Trác như vậy. Tiêu Vân Trác cũng là ngoài ý muốn, nhìn nét mặt cực độ hưng phấn của nàng cũng không nỡ cự tuyệt, theo bản năng nói: “Được!”



Lời vừa ra khỏi miệng cũng có chút sửng sốt. Thường Hy tựa hồ còn chưa phát hiện ra dị thường của Tiêu Vân Trác, nhẹ nhàng lay động ống tay áo của hắn, nói: “Tôi nhớ kỹ rồi nha, không cho anh về sau lại chối, Minh vương điện hạ là người làm chứng đấy!”



Chuyên Tôn Nhạc Đan cười khổ một tiếng trong lòng, xem ra địa vị của Tiêu Vân Trác trong lòng Thường Hy là chắc chắn vô cùng, hiện tại Thường Hy đối với hắn chẳng qua là thương hại mà thôi. Đối với Tiêu Vân Trác, ngay cả Thường Hy cũng chưa phát hiện ra tình cảm đó, nhưng là Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn ra được, hai người đã không còn là quan hệ bình thường giữa nô tỳ và chủ tử nữa.
Thường Hy cũng không nói gì nhiều, dù sao giữa Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Nhạc Đan, lớn thì là việc hai nước giao bang, nhỏ thì là chuyện giữa các vương tử, một nô tỳ nho nhỏ như nàng không thể chen miệng vào. Nếu là tán gẫu lẫn nhau nàng còn có thể nói đôi câu, nhưng mà tình huống hiện tại là cái gì thế này?



Tiêu Vân Trác cảm thấy rất chói tai. Trong lòng hắn đã cảm thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đáp ứng sảng khoái như vậy nhất định là vì Thường Hy, vì vậy lại có điểm hối hận mình nhanh miệng, đang tự nhiên lại mời hắn làm cái gì, nếu như tùy tiện gặp mặt ở chỗ khác còn được. Nghĩ tới đây trong lòng buồn bực mấy phần nhưng là vẫn lễ độ cáo từ.



Thường Hy cùng Chuyên Tôn Nhạc Đan chào tạm biệt xong liền theo sau người Tiêu Vân Trác đi về. Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng ở chỗ đó, cứ như vậy nhìn thân ảnh bọn họ từ từ biến mất ở khúc quanh. Hắn thấy rõ ràng bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Thường Hy thỉnh thoảng quay đầu, nụ cười sáng rỡ của nàng dưới ánh trăng mông lung kia dường như đã khắc sâu vào đáy lòng hắn!



Dịch Dương từ trong bóng tối đi ra, nhìn con ngươi tĩnh mịch của của Chuyên Tôn Nhạc Đan, nói: “Thiếu chủ, chúng ta trở về đi. Trời lạnh, cẩn thận thân thể của ngài!”



“Dịch Dương, ta hình như đã thích nàng…” Chuyên Tôn Nhạc Đan như có chút mất mát nói, khuôn mặt lộ ra chút dịu dàng, lại không giấu nổi bi thương nhàn nhạt…



Toàn thân Dịch Dương cứng đờ, khẽ cắn răng nói: “Thiếu chủ, ngài vẫn nên chặt đứt ý niệm này, đối với nàng hay đối với ngài đều tốt!”