Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 215 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Thường Hy chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy địa phương vừa nãy còn yên tĩnh bây giờ truyền đến một tiếng nổ ầm vang, trong lúc nhất thời khiến nàng giật mình hoảng hốt. Nhưng có lẽ bởi vì sau khi ngã xuống có phiến đá lớn này ngăn trở nên bão cát không còn thấy mạnh như trước nữa. Thường Hy quay đầu nhìn trở lại, vừa nhấc mắt liền chạm phải một đôi hắc mâu vô cùng quen thuộc…



Trong phút chốc hốc mắt đau xót, lệ nóng trào ra, Thường Hy nghẹn ngào nói: “Cái tên đần độn này theo tôi vào làm gì? Anh không phải biết rất nguy hiểm sao?”



Tiêu Vân Trác giờ khắc này tựa hồ cũng không keo kiệt nụ cười của mình, khóe miệng cong lên thật cao, nhìn Thường Hy nói: “Biết rõ nguy hiểm tại sao nàng còn vào?” Nói tới chỗ này liền chau mày, hung thần ác sát nói: “Nàng nếu là vì cứu nam nhân khác mà chết, ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho nàng!”



Thường Hy nhất thời nổi đóa, nàng cũng biết giữa hai bọn họ nhất định sẽ không có thời điểm nói chuyện ngọt ngào mà! Sắc mặt nàng tối lại, đưa tay ra đẩy Tiêu Vân Trác, nói: “Anh quản tôi sao? Tôi cũng không phải là người nào của anh, không có chút liên quan gì đến anh cả!”



Thường Hy đứng dậy, nhìn xung quanh một cái. Tiếng nổ mới vừa rồi không biết đã tác động đến nơi nào, gió ít đi một chút, bụi đất cũng không còn nhiều như vậy, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra được khoảng cách mấy thước xa.



Tiêu Vân Trác tức giận đễn nỗi gương mặt tuấn tú xanh mét. Hắn bất chấp nguy hiểm đi theo nàng, bây giờ cư nhiên lại nhận được mấy câu nói đó, không khỏi bực bội nói: “Nữ nhân không có lương tâm… A…”



Nghe được tiếng kêu của Tiêu Vân Trác, Thường Hy cả kinh thất sắc, một tay kéo lại hắn còn tay kia thì nhanh chóng ôm lấy một cột đá gần đấy, đem Tiêu Vân Trác kéo tới bên cạnh, hỏi vội: “Anh làm sao vậy? Có bị thương không?”



“Không có…” Tiêu Vân Trác lập tức nói. Mới vừa rồi thật sự là kỳ quái, giống như dưới lòng bàn chân hắn bất chợt hiện ra một lỗ hổng rất lớn, không cẩn thận dẫm phải là sẽ té xuống. Thật may là lúc đó Thường Hy kịp thời kéo hắn lại, lúc này còn chưa có hồi phục lại, nói: “Vừa nãy là có chuyện gì xảy ra? Tại sao mặt đất đang yên lành lại lộ ra một lỗ hổng lớn?”




Thường Hy lắc đầu một cái: “Không còn thời gian nữa. Người bày ra trận pháp này thật lợi hại, lại có thể dự liệu người ta sẽ bỏ qua kinh môn mà vào trận từ kinh môn, vì vậy thiết kế thêm một trận pháp nữa vô cùng nguy hiểm ở kinh môn chờ đợi. Mới vừa rồi nếu không phải là chúng ta nhanh chóng rời đi thì thiếu chút nữa sẽ mất mạng.” Nói tới chỗ này, Thường Hy đứng thẳng người lên, lại nói tiếp: “Chúng ta nhất định phải trở về tử môn, nếu tôi đoán không sai, chỉ cần đẩy cột đá ở trung tâm tử môn thì trận này sẽ lập tức được phá giải.”



Tiêu Vân Trác nghe Thường Hy nói như vậy thì cũng biết trận này vô cùng phức tạp, nếu như để hắn đi vào thì thực sự là khó mà ra được. Thấy bộ dáng Thường Hy mệt mỏi thở dốc, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, nói: “Đi lên, ta cõng nàng!”



Thường Hy sửng sốt, Tiêu Vân Trác lại nói: “Đừng có do dự, trễ nữa thì Tứ Thần ca của nàng thực sự sẽ mất mạng đấy!”



Thường Hy nghe vậy thì không nòi thêm gì nữa, nàng thật rất mệt mỏi, một bước cũng không muốn đi, cho nên ngoan ngoãn nằm lên lưng Tiêu Vân Trác, chỉ hướng cho hắn xem nên chạy đi đâu, nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi, ước chừng sau thời gian một chung trà, rốt cục cũng đã đến được tử môn.



Theo chỉ dẫn của Thường Hy, Tiêu Vân Trác tìm được cột đá kia, dùng sức đẩy ngã nó. Ngay lúc đó lại xảy ra một chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng được, thạch lâm rung lắc ngày một dữ dội hơn, chung quanh cột đá dường như có một cỗ lực lượng không ngừng vận động tạo thành vòng xoáy. Thường Hy không biết là có chuyện gì xảy ra, nàng không có tính sai, tại sao lại như vậy?



Dưới chân Thường Hy đột nhiên xuất hiện một vòng tròn bán kính hơn một thước, nàng không kịp đề phòng nên cả người đều rơi xuống đáy động.



Tiêu Vân Trác vừa thấy liền hô lớn: “Ngu Thường Hy… Ngu Thường Hy…” Nhưng là không có nghe được bất kỳ hồi âm nào, hắn cũng không thèm suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy tới, tung người nhảy xuống động.