Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 218 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Thường Hy có cảm giác mình mà không mở mắt thì không biết tiếp theo sẽ như thế nào. Nàng có chút mâu thuẫn, không muốn nghe Chương Tứ Thần trả lời, hoặc là nói câu trả lời của Chương Tứ Thần sẽ làm nàng cảm thấy rất áp lực. Vì vậy Thường Hy quả quyết mở mắt, nhưng lại không biết nói cái gì, trong lúc nhất thời ngẩn người tại chỗ.



Nghe lén người ta nói chuyện xong, chẳng lẽ mở mắt ra lại nói: “Làm sao anh lại rớt xuống đây?” Căn bản không dùng được, Thường Hy cảm thấy lời này có chút mất tự nhiên, nhưng nếu như không hỏi cái này, lại đi hỏi Chương Tứ Thần thì đoán chừng người nào đó sẽ rất tức giận. Vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, nàng trực tiếp bỏ qua Chương Tứ Thần, nhưng mà muốn nói một câu thích hợp mãi cũng không được cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn.



Tiêu Vân Trác thấy nàng quẫn bách cũng không có đi làm khó, hạ một cái bậc thang xuống: “Nàng tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?”



Thường Hy lúc này mới ý thức được mình vẫn còn ở trong ngực người nào đó, bị người ta ôm chặt, cái tư thế này rất làm cho ai đó xấu hổ a! Thường Hy giùng giằng thoát ra ngoài, quan sát chung quanh một lát rồi nói lảng sang chuyện khác: “Tại sao chúng ta lại bị vây trong thạch trận này rồi hả?” Nàng chỉ nhớ sau khi mình rớt xuống liền hôn mê, còn lại cái gì cũng không biết.



Tiêu Vân Trác vừa liếc mắt một cái liền biết Thường Hy không muốn nhắc lại đề tài vừa nãy, vì vậy phối hợp nói: “Thời điểm ta cứu nàng không cẩn thận kích hoạt phải cơ quan cho nên bị vây ở nơi này. Chương Tứ Thần cũng xuống đây rồi, ở đây không biết có bao nhiêu cơ quan cho nên ta không cho hắn lộn xộn.”



Thường Hy cẩn thận tra xét, chau mày. Chương Tứ Thần sớm nghe được giọng nói của Thường Hy, kích động hô: “Hy muội muội, muội đã tỉnh? Muội làm sao vậy? Có bị thương nơi nào hay không?”



Chương Tứ Thần thật ra rất quan tâm nàng, Thường Hy xuyên qua khe hở của mấy kẽ đá mà đáp lại: “Tứ Thần ca, muội không sao. Huynh có bị thương hay không? Huynh đừng có lộn xộn, để muội xem một chút tình hình nơi này rồi nói tiếp.”



Chương Tứ Thần trong lúc nhất thời có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Thường Hy, nàng xem địa hình? Hữu dụng sao? Nhưng là vẫn trả lời: “Ta không sao, chỉ rách một chút da thôi, không đáng ngại.”




“Huynh nhìn một chút xem có hay không một khối đá bên trong hố đá? Khối đá này không lớn lắm, ước chừng một nắm tay thôi!” Thường Hy nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra tình hình bên kia.



Tiêu Vân Trác nhẹ nhàng đỡ Thường Hy cho nàng một điểm tựa, một lát sau nghe được thanh âm vui mừng của Chương Tứ Thần truyền đến: “Có, sau đó làm gì bây giờ?”



“Dùng sức rút nó lên, xoay trái ba vòng rồi lại ấn xuống. Huynh nghe được rắc rắc mấy tiếng thì lại xoay phải ba vòng.” Thường Hy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Nơi đó là trung tâm của Đông liên hoàn trận, chỉ có từ nơi đó mới có thể phá giải được trận pháp này.”



Lời nói vừa dứt, đá tảng vây quanh Tiêu Vân Trác và Thường Hy cũng chậm rãi tản ra, lộ ra một con đường nhỏ ước chừng rộng ba thước. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đi ra ngoài, trong lúc bất chợt lại nghe Chương Tứ Thần hô lớn: “Nơi này xuất hiện một đạo cửa đá, tại sao lại như vậy?”



Thường Hy sửng sốt, hiển nhiên tình huống như thế nằm ngoài dự đoán của nàng. Tiêu Vân Trác còn muốn hỏi nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thường Hy thì biết nàng căn bản cũng không biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy nói: “Chúng ta đi qua nhìn một chút!”



Thường Hy gật đầu một cái, một trước một sau hướng theo phía Chương Tứ Thần mà đi tới. Đợi sau khi hai người xuyên qua mấy khối đá lớn, nhìn thấy cửa đá cũng không nhịn được mà âm thầm sợ hãi. Cửa đá này ước chừng cao bằng chiều cao của hai người, rộng sáu thước, trên cửa còn điêu khắc hoa văn phức tạp, nhìn qua rất là tinh mĩ.



Ba người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Vân Trác hỏi: “Có thể mở được cửa đá này không?”