Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 226 : Thần bí gấm hoa thập bát sai (18 cây trâm hoa thần bí)

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Thường Hy nghe vậy thì quay đầu nhìn Vãn Thu, thần sắc kinh ngạc hỏi: “Muội biết chiếc trâm bạc này sao?”



Vãn Thu thuận miệng nói: “Muội ở chỗ Vân Thanh cô cô đã từng nhìn thấy chiếc trâm bạc này, hình như là một đôi, không nghĩ tới Ngu tỷ tỷ cư nhiên cũng có, cho nên có chút ngạc nhiên.”



Thường Hy chấn động trong lòng, buổi tối hôm đó khiến nàng bại lộ tung tích quả nhiên là Vân Thanh. Nghĩ tới đây Thường Hy nhìn Vãn Thu hỏi: “Trâm bạc này thường ngày Vân Thanh cô cô có hay dùng không?”



Vãn Thu lắc đầu một cái nói: “Vân Thanh cô cô nhìn có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra là một người tốt, chẳng qua là gần đây không biết tại sao lại qua lại tương đối gần gũi với Mị phi. Muội cùng với Triêu Hà thật ra đã được Vân Thanh cô cô chăm sóc không ít, thấy bộ dạng này của cô cô trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Ngu tỷ tỷ, nếu là một ngày Vân Thanh cô cô thật sự phạm phải một sai lầm lớn, tỷ có thể cho nàng ấy một cơ hổi sửa sai được không? Vân Thanh cô cô thật sự là một người tốt, lòng của nàng rất mềm, thấy một con mèo bị thương cũng mang về đắp thuốc cứu nó.”



Thường Hy than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Chuyện này ta chưa thể đáp ứng được muội. Muội phải biết rằng Đông cung là của Thái tử gia, phải để cho ngài ấy toàn quyền quyết định.” Nói tới chỗ này lại nhìn sang Vãn Thu: “Muội yên tâm, chỉ cần Vân Thanh cô cô không làm ra chuyện gì gây hại đến Thái tử gia thì ta sẽ không coi nàng ấy là kẻ địch, thế có được không?”



Vãn Thu gật đầu một cái, lại nâng chiếc trâm bạc kia lên, nói: “Cô cô cũng có một đôi trâm bạc như thế này, vô cùng yêu quý, chỉ cần khi nào rảnh rỗi thì sẽ lấy ra lau chùi nhưng lại không đeo đến. Trước kia muội đã từng hỏi trâm bạc này là do ai tặng, cô cô nói là đại ca của nàng tặng cho, chỉ tiếc rằng đại ca của nàng đã mất tích, cho nên mỗi lần nhìn thấy trâm bạc này liền cảm thấy rất thương tâm.”



Nghe thấy vậy thì Thường Hy lại càng hoài nghi, nếu như Vân Thanh thật yêu quý trâm bạc này như vậy thì tại sao lại dùng nó để bại lộ tung tích của nàng trong rừng trúc hôm đó? Điều này cũng quá không hợp lý rồi!




Đợi đến khi vẽ xong cũng là buổi trưa rồi. Thường Hy dùng sức đem tờ giấy thổi khô, lúc này mới thận trọng gấp lại cẩn thận rồi cất vào trong túi. Nàng vươn vai một chút bả vai đã cứng ngắc, lư hương bên cạnh tỏa ra nhàn nhạt khói trắng mang theo hương hoa. Đây là hương hoàn Thường Hy đặc biệt hay dùng, không giống với mấy hương liệu nồng đậm khác, chỉ có tỏa ra nhàn nhạt mùi vị.



Nàng bước ra khỏi gian phòng của mình, ngước mắt nhìn toàn bộ cảnh tượng Đông cung yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không có. Thường Hy cảm thấy rất kỳ quái, lúc này cũng nên bắt đầu chuẩn bị bữa trưa rồi, tại sao lại không có ai vậy?



Thường Hy đóng lại cửa phòng, theo hành lang hướng Triêu Huy điện đi tới. Triêu Hà cùng Vãn Thu cũng không thấy bóng dáng, đây là đã đi đâu? Vừa mới đi qua hành lang liền nghe thấy tiếng cãi vã rất nhỏ truyền đến, Thường Hy sửng sốt lần theo thanh âm mà đến.



Đi về phía trước mấy bước, chỉ thấy hai tiểu cung nữ đang lặng lẽ nói chuyện, ngón tay còn chỉ về phương hướng Cẩm Hoa hiên. Thường Hy giương mắt nhìn theo hướng đó, quả nhiên trông thấy rất nhiều bóng người đang qua lại.



“Đã xảy ra chuyện gì?” Thường Hy bước lên phía trước trầm giọng hỏi.



Hai cung nữ kia không nghĩ tới Thường Hy lại đột nhiên xuất hiện, vội vàng hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Ngu Thượng nghi. Nô tỳ nghe nói Cẩm Hoa hiên bị người ta đập phá!”