Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 234 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Một nam nhân mà chỉ riêng bóng lưng cũng đã khiến đầu độc lòng người như vậy, thật là làm cho con người ta khó có thể tiếp thu. Thường Hy mặc dù là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng mỗi lần nhìn thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đều bị dung mạo của hắn hấp dẫn, cả người hắn đều mang theo một loại cảm giác… bi thương như có như không, lúc nào cũng có thể khiến cho lòng nàng mềm nhũn ra.



Đây là một loại cảm giác rất khó nói thành lời, giống như ưu thương trên người hắn tùy thời có thể chui vào lòng của ngươi, để cho ngươi cũng vì thế mà ưu thương theo, không kìm được mà đắm mình vào trong thế giới của hắn.



Mặc dù bước chân của Thường Hy rất nhẹ nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn cảm nhận được có người đến, chậm rãi quay đầu lại, thấy người đến là Thường Hy, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Thường Hy, sao nàng lại đến đây?”



Nhìn thấy Thường Hy, cảm thấy vui vẻ là phản ứng chân thật của hắn, trong tích tắc ấy ánh mắt của hắn cũng sáng lên, ưu thương trên người dần dần nhạt bớt.



Nhìn thấy hắn cao hứng như thế, Thường Hy cũng vui vẻ theo, nhẹ nhàng bước thẳng qua, cười nói: “Tôi đi ngang qua liền vào nhìn một chút, không nghĩ tới thật sự có thể gặp được anh.”



Thường Hy mím môi cười nói, đi tới ngồi đối diện với Chuyên Tôn Nhạc Đan, nhìn khung cảnh đỏ rực xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Hoa này nở ra thật là xinh đẹp, nghe nói là mang từ quốc gia của các anh tới, có đúng vậy không?”



“Đúng vậy. Mẫu phi của ta rất thích loại hoa này, thời điểm trước kia ở trong cung điện bà ấy trồng toàn bộ đều là hoa này, mỗi mùa thu đến cung điện đều tràn ngập trong một sắc đỏ rực. Lúc ta còn nhỏ đặc biệt thích, cho nên khi sang Đỉnh Nguyệt quốc liền mang theo. Năm thứ nhất chỉ gieo một chút, sau đó chúng mọc ra ngày càng nhiều, bây giờ đã là một mảng lớn rồi. Nơi nơi đều là màu đỏ, trông thật giống như cung điện mẫu phi của ta.”




Chuyên Tôn Nhạc Đan sững sờ nhìn Thường Hy, không nghĩ tới nàng sẽ nói những lời này. Mặc dù đã sớm biết bản lãnh của Thường Hy, nhưng là loại tầm nhìn chính trị trác tuyệt này của nàng càng khiến cho hắn động tâm, không mang thân nam tử thật là đáng tiếc!



Thấy được vẻ mặt của Chuyên Tôn Nhạc Đan, Thường Hy biết mình đã nói trúng tâm sự của hắn. Cũng đúng a, nào có nam nhân không động lòng với quyền thế, huống chi Chuyên Tôn Nhạc Đan còn muốn đi cứu mẫu phi của hắn, hắn không còn lựa chọn nào khác.



“Nơi này hoa đẹp như thế nên mời Hoàng thượng đến ngắm, biểu đạt lòng nhớ quê nhà của một vị Hoàng tử, nói không chừng anh sớm có thể trở về cố hương của mình đấy!” Thường Hy tựa hồ không chút để ý nói, sau đó lại tiếp lời: “Từ nơi này đi ra chính là Linh Đinh các, Hoàng thượng mệt mỏi sẽ đi đâu dừng chân, anh nói có phải không?”



Chuyên Tôn Nhạc Đan đột nhiên hiểu được, nhìn Thường Hy nói: “Tiểu hồ ly nàng sao lại nói chuyện lòng vòng như vậy? Nếu muốn giúp ta thì cứ nói thẳng một câu. Mặc dù ta không thích có người quấy rầy thế giới của ta, nhưng vì nàng ta nguyện ý đi làm.”



Khuôn mặt nhỏ của Thường Hy đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Tôi tuy có tư tâm, nhưng lời nói đều là thật lòng. Tôi cũng hy vọng anh có thể lấy được thứ mình muốn.”



Chuyên Tôn Nhạc Đan cười nhẹ, hắn bằng lòng tin tưởng lời nói của Thường Hy là thật, tin nàng chân thành suy nghĩ cho hắn. Chuyên Tôn Nhạc Đan lẩm bẩm nói trong miệng: “Nàng yên tâm, ta n