Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 247 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Thường Hy ngẩng đầu nhìn Mạnh Điệp Vũ, thuận thế liếc mắt sang trâm cài tóc nàng ta vừa rút ra. Trâm này hình dáng rất đặc biệt, gần giống như bông tuyết, bộ dáng rất hiếm thấy.



Thường Hy cau mày, nhìn Mạnh Điệp vũ hỏi: “Cô đây là có ý tứ gì? Tại sao lại biết Thái tử gia đang ở nơi nào? Còn có cây trâm này dùng để làm gì?”



Cây trâm này cùng với đôi trâm của Vân Thanh không cùng một dạng, điều này khiến Thường Hy hơi yên tâm. Nàng thật sự sợ Mạnh Điệp Vũ này cũng nằm trong mười tám cây trâm hoa kia, nếu thế thì sẽ làm cho nàng tức hộc máu mất!



Đôi mắt của Mạnh Điệp Vũ phủ lên một tầng sương mù, hơi ưu thương nói: “Nguyên nhân tôi không thể nói cho cô, đây là bí mật của tôi, tôi không muốn để cho bất luận kẻ nào biết được. Vốn là tôi không xác định, nhưng khi biết được biểu ca thật sự chưa trở lại thì mới khẳng định rằng chắc chắn huynh ấy đang ở nơi đó. Cô tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tôi không ép buộc. Chỉ là trâm cài tóc này thật ra là một chiếc chìa khóa.” Mạnh Điệp Vũ vừa nói vừa dùng sức đem bông tuyết khẽ xoay vặn, bên trong lập tức liền lộ ra một chiếc chìa khóa bằng đồng xanh.



Mạnh Điệp Vũ nhìn chìa khóa kia nói: “Vật này đã có bao nhiêu năm chưa dùng qua rồi, là gia bảo của Mạnh gia. Trong tay cô cô có một chiếc, cha tôi có một chiếc. Chìa khóa của cô cô khẳng định để lại cho biểu ca, còn cái này là do cha tôi để lại cho tôi.”



Thường Hy càng nghe càng hồ hồ, ngắt ngang lời nàng ta, nói: “Biểu tiểu thư, Thái tử gia mất tích là do một đám hắc y nhân gây ra, cùng Mạnh gia của cô có quan hệ gì?”



Mạnh Điệp Vũ nghe được câu hỏi của Thường Hy, tuyệt không kỳ quái, thuận miệng giải thích: “Biểu ca há có thể dễ dàng để người ta bắt đi? Huynh ấy nhất định là đang ẩn mình ở một nơi nào đó, địa phương huynh ấy có thể đến cũng chỉ có nơi này.”



Đối mặt với khẳng định chắc chắn của Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy cũng có chút dao động. Thật ra thì nàng cũng cảm thấy Tiêu Vân Trác không phải là người dễ dàng bị thất thủ rồi bị kẻ khác bắt đi. Huống chi Tiêu Vân Trác cũng không lưu lại bất kỳ đầu mối nào, nếu quả thật như lời của Mạnh Điệp Vũ thì hẳn là Tiêu Vân Trác sợ để lại đầu mối sẽ bị người khác truy tìm. Nàng không tìm được hắn, kẻ địch tất nhiên cũng không thể tìm được.



Nhưng vấn đề là ở chỗ, trong khi bị bao vây trùng trùng như vậy Tiêu Vân Trác tại sao lại có thể thoát ra được? Mạnh Điệp Vũ tại sao lại chắc chắn như vậy? Cho đến hôm nay, Thường Hy cứ tưởng là mình đã hiểu rất rõ Tiêu Vân Trác rồi, nhưng bây giờ lại phát hiện còn rất nhiều chuyện về Tiêu Vân Trác mà nàng không biết. Mà những chuyện đó Mạnh Điệp Vũ lại biết, trong lòng Thường Hy cảm thấy rất khó chịu, nàng chính là rất để ý Mạnh Điệp Vũ và Tiêu Vân Trác cái kiểu thanh mai trúc mã này.
Sau khi Thường Hy ra khỏi cung, ở vườn hoa phía tây, có một người đang vô cùng giận dữ.



Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn chằm chằm Dịch Dương, cả giận nói: “Ngươi tại sao lại không ngăn cản nàng?”



Dịch Dương không nhúc nhích chút nào, thản nhiên nói: “Thuộc hạ cho rằng Ngu Thường Hy là một kẻ ngáng chân, sớm trừ bỏ là điều tốt.”



Chuyên Tôn Nhạc Đan một hồi nổi giận, ho sặc sụa, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, thân thể càng không ngừng run rẩy.



Dịch Dường vừa trông thấy thế liền cả kinh thất sắc, vội đi lấy thuốc đưa cho Chuyên Tôn Nhạc Đan, la lên: “Thiếu chủ, mau uống thuốc, bệnh này sao có thể kích động như thế?”



Chuyên Tôn Nhạc Đan nhận lấy thuốc nuốt vào, lạnh lùng nhìn Dịch Dương nói: “Nàng đi bao lâu rồi?”



“Một canh giờ rồi.” Dịch Dương chỉ sợ Chuyên Tôn Nhạc Đan lại tái phát, nghiêm chỉnh trả lời.



Chuyên Tôn Nhạc Đan không nói hai lời liền xoay người đuổi theo. Dịch Dương nhìn thấy thế thế cũng vội vàng đi theo chủ tử.