Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 272 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan sửng sốt, ngay sau đó cười khổ một tiếng nói: “Chuyện này ta không biết!” Thật ra thì có một số chuyện Chuyên Tôn Nhạc Đan không thể thẳng thắn nói cho Thường Hy, hắn còn đại sự của hắn phải làm, nói ra quá nhiều không phải là chuyện tốt. Huống chi, Tấn vương… Còn sống cũng tốt mà đã chết cũng vậy, rất nhiều chuyện tuyệt nhiên không vì ông ta còn sống hay đã chết mà biến mất!



Tựa hồ là đã nhìn ra bất đắc dĩ của Chuyên Tôn Nhạc Đan, Thường Hy không có hỏi tới nữa, dù sao Chuyên Tôn Nhạc Đan có thể đem chuyện của Mạnh Điệp Vũ nói cho nàng biết đã là một chuyện khiến nàng vô cùng bất ngờ rồi. Làm người thì phải biết đủ!



“Huynh chừng nào thì đi?” Thường Hy chủ động di dời đề tài, thật lòng hỏi.



“Rất nhanh, ngày mai sẽ đi rồi!”



“Nhanh như vậy?” Thường Hy sợ hết hồn, đây cũng quá nhanh đi, đáng ra nên đợi Chuyên Tôn Tử Di tới kinh đô mới phải. “Lục hoàng tử đã đến chưa?”



“Sáng mai sẽ đến. Hắn vừa đến ta liền rời đi, đây là lệnh của phụ hoàng, không dám cãi lại.” Trong mắt Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo khổ sở còn ẩn chứa nồng đậm châm chọc, thật là một vẻ mặt mâu thuẫn.



Thường Hy yên lặng không nói, xoay người đi vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền đi ra, cầm trong tay một cuộn giấy, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Đây là quà ly biệt của ta tặng huynh, hy vọng lần này huynh đi thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành!”



Chuyên Tôn Nhạc Đan nhận lấy cuộn giấy mở ra nhìn, chỉ thấy trong đó viết mấy chữ: “Giảo định thanh sơn bất phóng tùng, lập thân nguyên tại phá nham trung. Thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong.” (đại ý: hành sự nên cẩn mật, chặt chẽ không buông lỏng, làm người thì được tôi luyện trong gian khổ. Gặp khó khăn vẫn phải kiên định, không nên để ý tới những lời gièm pha làm lung lay ý chí.)




Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thấy vẻ mặt hai người, đôi mắt nhất thời tối sầm xuống, muốn nói một câu lại cảm thấy bất kỳ câu nào cũng là dư thừa, nhìn Thường Hy một cái, lúc này mới xoay người lảo đảo đi ra ngoài. Hạnh phúc của người khác cũng chính là nhỏ sáp lên miệng vết thương của hắn.



Dọc theo đường đi Chuyên Tôn Nhạc Đan nhớ lại mỗi một vẻ mặt của Thường Hy trong suốt quãng thời gian qua, từng cái mỉm cười, từng cái ánh mắt, giống như rõ mồn một, rõ ràng như trước. Đến lúc thật sự chia ly thì mới phát hiện ra đã yêu sâu đậm như thế…



Dịch Dương đang lo lắng chờ Chuyên Tôn Nhạc Đan trở lại, xa xa xuyên qua cửa đại môn liền thấy được thân ảnh lung lay của Chuyên Tôn Nhạc Đan, ánh mắt hắn sáng lên, vọt một bước liền tiến lên phía trước.



“Thiếu chủ!” Thanh âm Dịch Dương mang theo hưng phấn, vui mừng quá độ khiến hắn không chú ý đến khác thường của Chuyên Tôn Nhạc Đan, trong ánh mắt chỉ có tỏa sáng lấp lánh.



Chuyên Tôn Nhạc Đan thế nhưng không có tâm tình nghe đến bất cứ chuyện gì, phất tay một cái nói: “Ta muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ, có chuyện gì để lát nữa nói!”



Dịch Dương lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, khẽ nhíu mày muốn hỏi tới, nhưng là lại nghĩ chỉ cần mình đem tin tức tốt nói ra thì lòng của thiếu chủ lập tức tốt lên. Đây chính là chuyện cực tốt, tìm lâu như vậy, không nghĩ tới nàng ở ngay bên cạnh.



“Thiếu chủ, tìm được vị trí của thần nữ hộ quốc rồi!”