Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 275 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


“Đúng vậy, Minh vương điện hạ lần này sau khi về nước nhất định là rồng cuộn hổ chồm, giao long gặp nước, chỉ mong ngài có thể tâm tưởng sự thành!” Hải Hà vương Tiêu Vân Bác giọng mang thâm ý nói, vẻ mặt nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo một tia đắc ý không rõ ràng.



“Hải Hà vương nói đùa rồi, sau khi về nước tiểu vương sẽ tận tình hầu hạ phụ vương, dù sao những năm gần đây cũng không ở bên người để tận hiếu, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.” Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Vân Bác, thở dài một tiếng trên mặt mang đầy vẻ sầu não.



Tiêu Vân Bác nhất thời nghẹn lời, trong lòng hừ lạnh một tiếng nhưng là trên mặt vẫn không để lộ thần sắc bất mãn, vẫn như cũ từ từ theo mọi người đi về phía trước. Đuôi lông mày Thường Hy nhảy lên, tên này cư nhiên học được nhẫn nại rồi, tiến bộ không nhỏ a! Xem ra xuất cung xong cũng khiến bọ họn học được không ít điều!



Thường Hy lặng lẽ đi theo sau mọi người, nghe bọn họ nói những lời đầy thâm ý, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút chán nản cuộc sống như thế, không biết lúc nào mới có thể nói thật lòng. Cuối cùng cũng tới đại điện, sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, cung nữ liền tấp nập dâng điểm tâm, trà nước lên. Thường Hy muốn ra ngoài cho nên cùng Tiêu Vân Trác nói một tiếng.



Tiêu Vân Trác khẽ cau mày, nhìn Thường Hy thấp giọng nói ra: “Không được đi xa, ra ngoài cửa tìm một chỗ ngồi nghỉ chân là được.”



Thường Hy biết Tiêu Vân Trác lo lắng cho an toàn của nàng, hé miệng cười cười nói: “Ta biết rồi, sẽ không đi xa, yên tâm đi.”



Tiêu Vân Trác lúc này mới gật đầu một cái. Thường Hy lặng lẽ ra khỏi cửa điện, theo hành lang chạm chổ rường cột mà từ từ đi. Tháng ba khí trời thật tốt, dõi mắt nhìn lại là một mảng xanh mướt xen lẫn hồng hồng trắng trắng, quả nhiên là vui tai vui mắt khiến cho lòng người đều say.




Ai nghĩ tới Ngu thượng nghi này lại là thần nữ hộ quốc mà bao người khổ công tìm kiếm đây? Mấy vị vương gia của Đỉnh Nguyệt quốc sau khi xuất cung không biết đã tìm bao nhiêu địa phương, vận dụng bao nhiêu lực lượng nhưng là một chút tin tức cũng không nắm được, không thể ngờ tới lại chính là người bên cạnh bọn họ – Ngu Thường Hy! Mạnh Điệp Vũ nói rồi, cô ta không hy vọng Thường Hy xuất hiện trước mặt của Tiêu Vân Trác, chỉ cần nàng ta không xuất hiện trước mặt Tiêu Vân Trác, còn lại tùy bọn họ xử lý.



Dịch Dương tin tưởng, Ngu Thường Hy đối với Chuyên Tôn Nhạc Đan không phải là không có tình ý, chỉ cần bọn họ sau khi về nước thì cúi mình nhận lỗi, sau đó chờ đợi nàng, nàng nhất định sẽ ra tay tương trợ chủ tử cướp lấy giang sơn. Chỉ cần Chuyên Tôn Nhạc Đan đi lên ngôi vị Hoàng đế, còn có cái gì đáng sợ?



“Ngu thượng nghi nói rất đúng, chỉ là tình hình nội bộ quốc gia ta rất phức tạp không thể lường hết được. Lần này vương gia trở về thật sự là nguy hiểm cận kề, nếu như có người ra tay tương trợ ngài, thuộc hạ liền vô cùng cảm kích!” Dịch Dương nhẹ nhàng dò xét hỏi, hắn muốn biết phản ứng của Thường Hy.



Thường Hy im lặng một lúc, ngay sau đó nói: “An Đắc Nghiễm nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, hiền sĩ khắp nơi trong thiên hạ đều kính nể, chỉ cần vương gia có thể chiêu dụ được người này ắt có thể làm nên việc lớn!”



Nghe được câu này, Dịch Dương càng cảm thấy Thường Hy chính là chân mệnh thiên nữ, nếu không nàng chỉ là một nữ tử con gái thương nhân làm sao hiểu được những thứ này? Có thể thấy được lão thiên gia đúng là đã thương hại chủ tử của hắn, hôm nay rốt cục phúc tinh cao chiếu đem chân mệnh thiên nữ đến trước mặt của bọn họ. Chỉ cần bọn họ nắm chặt cơ hội, tin tưởng tương lai nhất định sẽ đi lên được ngôi vị Hoàng đế!



“Ngu thượng nghi nói lời rất phải, thuộc hạ vô cùng kính nể!” Dịch Dương đứng dậy, nhìn một chút sắc trời bên ngoài, Mạnh Điệp Vũ đã muốn hành động rồi chứ? Hắn cũng nên bắt đầu ra tay, cho nên nhìn Thường Hy nói: “Nghe nói nơi này có một thắng địa nổi tiếng, chính là hành cung phía sau nói có một rừng hoa đào bạt ngàn, trước khi vương gia đi có nói qua muốn xem một chút. Ta đi trước bẩm báo, chờ xem xong lên đường cũng chưa muộn!”