Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 292 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này bỗng dưng có một tiếng hét thất thanh truyền đến: “Phu nhân, không xong, không xong, cửa ngầm kia đã bị mở ra…”



Thường Hy chợt mở mắt, kinh ngạc không thôi. Trong nháy mắt bàn tay thon dài trắng nõn kia rút về, ngay sau đó là tiếng bước chân mọi người vội vã rời đi. Thường Hy lúc này mới thở phào một tiếng, cả người mềm nhũn thiếu chút nữa thì ngồi bệt trên mặt đất. Gian phòng này cũng không thể nán lại, ai biết những người kia lúc nào thì trở về lần nữa? Thật may là trong phòng vẫn không có ánh đèn, những người kia mang theo đèn lồng đến lại dẫn trở về, xung quanh một mảnh hắc ám. Thường Hy lặng lẽ đi ra, đến cửa ra vào liền đứng lại quan sát một lần, vừa nhìn, chỉ thấy trong sân vắng lạnh một bóng người cũng không có, nhưng là trong phòng cách vách có thanh âm truyền tới.



Thường Hy đã sớm quan sát tốt lắm. Trong cái sân này có một nhà kho nhỏ dùng để đồ vật linh ting, nhà bếp ở phía nam. Lúc này không có ai dùng phòng bếp, nhà kho nhỏ kia hiển nhiên cũng không có người qua lại. Trốn vào đó vừa vặn, chỉ cần bọn họ ra ngoài tìm là nàng có thể thuận lợi mà trốn ra.



Nghĩ tới đây, Thường Hy hơi khom lưng xuống mượn hoa và cây cảnh xung quanh che giấu thân ảnh của mình chạy vào nhà kho nhỏ, trong lòng tim đập bùm bùm không ngớt.



Vừa lúc đó Thường Hy thấy được ở cửa nhà kho có bóng người thổi qua, trong lòng thoáng một tia nghi ngờ, đã trễ thế này ai còn ở bên ngoài? Ý niệm này còn chưa dứt, chỉ nghe bên cạnh nàng vang lên thanh âm lạ khiến Thường Hy thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng. Nàng xoay người lại nhìn, mém lại hôn mê bất tỉnh!



“A a a… Cháy rồi a!!! Cháy rồi a!!!…” Thường Hy sợ đến nỗi hét váng lên, mất dạng chạy ra ngoài, không chạy sẽ bị chết cháy a!



Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, nhấc chân hướng cổng viện mà chạy. Đây là tự tạo nghiệt không thể sống, kêu la cái khỉ gì nha? Thời điểm Thường Hy chạy ra ngoài, nhà kho kia đã cháy bừng bừng, lựa mạnh thuận thế cháy tới phòng bếp. Nhất thời khói đen giăng đầy, tiếng ho khan không ngừng. Trong viện cũng loạn thành một mảnh, người cứu hỏa chạy như vỡ đê qua qua lại lại. Thường Hy mất mạng chạy ra ngoài, cũng không biết người nào hô một tiếng: “Nàng ở cửa lớn, mau đuổi theo!”



Thường Hy hoảng hốt thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Nàng không có võ công, nếu như để những người này bắt được thì coi như xong đời. Đang suy nghĩ thì bỗng dưng có một sợi roi dài xé gió mà đến, quấn ngang hông nàng, dùng sức kéo, Thường Hy liền bị lùi lại về phía sau. Nàng liều mạng bám lấy một cây cảnh gần đó không buông tay, sợi roi bên hông cũng càng ngày càng dùng sức. Mắt thấy nàng sắp không kiên trì nổi bỗng dưng xung quanh xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, trong đó có một người động tác nhanh nhẹn cầm đại đao hướng sợi roi bổ xuống. Thường Hy bị mất đà muốn bắn lại đập vào thân cây, đột nhiên bên hông căng thẳng, một hồi trời đất đảo lộn nàng liền bị người ta vác trên vai hướng bên ngoài chạy đi.
“Không tốt. Vì tìm kiếm Ngu thượng nghi, Thái tử gia cả người gầy một vòng. Trước đó vài ngày nhận được tin tình báo liền để thuộc hạ cưỡi khoái mã chạy tới, Thái tử gia đang ở phía sau đuổi theo.” Liệt Phong cười nói, tìm được Thường Hy, rốt cục có thể bỏ được tảng đá lớn, đối với Tiêu Vân Trác cũng có cái mà khai báo.



“Thái tử gia… Chạy tới đây? Nhưng là chàng làm sao có thể tùy tiện xuất cung? Cái này để người khác biết cũng không phải là chuyện tốt!” Thường Hy kinh hãi. Thái tử gia rời khỏi Vân Đô, tin tức này nếu để lộ ra, những người kia mà biết được thì có quỷ mới biết bọn họ sẽ làm gì, thật là muốn chết nha!



“Ngu thượng nghi an tâm, chuyện này rất bí mật, người khác không biết được!” Liệt Phong đứng dậy huýt lên một tiếng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang lại. Thì ra Liệt Phong đem bảo mã của mình giấu ở nơi này.



“Ngu thượng nghi, không thể trì hoãn, chỉ sợ bọn họ rất nhanh sẽ đuổi tới nơi này, chúng ta mau đi hội hợp cùng Thái tử gia. Nơi này đã có Lệ tướng quân lo liệu.”



Từ lời này Thường Hy nghe ra chuyện trong tiểu viện kia cũng không phải là ngoài ý muốn, là Lệ Trung Dũng và Liệt Phong hợp tác, nàng liền gật đầu một cái. Ngay sau đó Liệt Phong lên ngựa, nói: “Đắc tội chuyện tình khẩn cấp, chỉ có thể cưỡi cùng một con ngựa.”



Hai người vừa mới lên ngựa, đột nhiên liền nghe thấy tiếng vó ngựa kịch liệt truyền đến, còn có tiếng người mơ hồ. Trong lúc nhất thời hai người có chút kinh ngạc, Liệt Phong khẽ cắn răng nói: “Ngu thượng nghi ngồi chắc!”



“Liệt Phong… Liệt Phong, huynh mau nhìn, người trước mặt là ai vậy?”