Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 332 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Tiêu Vân Trác thấy được ánh mắt kinh ngạc của Thường Hy, hé miệng cười cười nhưng không nói gì. Thường Hy rất muốn hỏi nhưng có quân y ở đây không tiện nhiều lời nên chỉ có thể nghẹn vào trong lòng. Thái tử phi? Hắn nói thật hay là vẫn muốn hù dọa người? Trong lúc nhất thời không nghĩ ra cho nên càng cảm thấy trong lòng rối loạn.



Quân y nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác thì run rẩy càng lợi hại, nâng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán rồi mới lên tiếng: “Hồi bẩm Thái tử gia, thảo dân thật sự không biết. Mạch tượng của Thái tử phi rất kỳ quái. Thảo dân chẩn mạch hơn nửa đời rồi còn chưa gặp qua tạp chứng nghi nan như vậy, không bằng gọi thêm mấy vị quân y cùng tới. Thảo dân vô năng, xin Thái tử gia thứ tội!”



Thường Hy không nghĩ tới chuyện tình lại nghiêm trọng như vậy, không khỏi ngẩn ngơ. Thời điểm trước kia nào có cảm thấy thân thể có gì không thoải mái, thế nào trong thời gian nháy mắt loại xuất hiện tạp chứng nghi nan?



Tiêu Vân Trác giận dữ nhưng vẫn phải ẩn nhẫn, đem tất cả quân y gọi tới. Một lát sau mười mấy vị quân y vội vội vàng vàng chạy tới. Động tĩnh lớn như vậy kinh động tới rất nhiều người, Vân Thanh, Mạnh Điệp Vũ, Hàng Nhạc Thủy, Trường Tín vương, Hải Hà vương, còn có cả Đông Lăng vương. Ngay cả Lục Phụng Thiên cũng đến. Mọi người đều chờ ở bên ngoài, ai biết trong lúc mấu chốt thế này Thường Hy lại bị bệnh, còn là chẩn không ra được bệnh chứng.



Thường Hy không chỉ đơn giản là Thường Hy mà còn là Thái tử phi, thêm một thân phận khác nữa là thần nữ hộ quốc. Hai quân giao chiến, nếu thần nữ hộ quốc xảy ra chuyện gì không may thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến lòng quân. Cần biết rằng mấy trăm năm nay, truyền thuyết về thần nữ hộ quốc đã sớm ăn nhập lòng người, đã không chỉ đơn giản là mê tín mà là một loại tín ngưỡng. Nhất là sau năm đó, công tích vĩ đại của thủy tổ Hoàng đế lại được truyền lời rộng rãi say sưa như vậy.



Mọi người khẩn trương chờ đợi tin tức nhưng rất lâu không có người đi ra ngoài. Vân Thanh gấp gáp muốn vào xem một chút nhưng Mạnh Điệp Vũ lại vội vàng kéo lại, nói: “Chờ một chút, đừng có gấp, chuyện này nói không chừng biểu ca so với chúng ta còn gấp gáp hơn rồi. Chúng ta chớ đi vào thêm phiền.”



Hàng Nhạc Thủy tiến lên một bước, nói: “Đúng vậy, vẫn nên chờ bên ngoài, đừng để rối loạn trận cước.”




Mạch hoạt sác? Thường Hy sửng sốt? Tiêu Vân Trác tựa hồ cũng có chút không hiểu. Riêng Lục Phụng Thiên đã sớm có hài tử, thê thiếp mang thai không ít, tự nhiên hiểu được đây là ý tứ gì, nhìn Tiêu Vân Trác và Thường Hy nói: “Chúc mừng Thái tử gia, chúc mừng Thái tử phi!”



Tiêu Vân Trác theo bản năng đứng dậy, nhìn Lục Phụng Thiên hỏi: “Ngài nói là…”



Lục Phụng Thiên gật đầu một cái. Tiêu Vân Trác mừng rỡ khôn xiết, xoay người nhìn Thường Hy, trong lúc nhất thời không biết nên đặt tay chân vào chỗ nào, há hốc miệng cũng không biết nên nói cái gì. Tình cảm vui sướng không nói thành lời ngập tràn trong ánh mắt, nhưng phút chốc mắt phượng lại trở nên ảm đạm, sâu bên trong là lo lắng trùng trùng. Thường Hy ở một bên không giải thích được, mở miệng hỏi: “Chàng làm sao vậy?”



Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, cầm tay của nàng, ngay sau đó nói: “Nàng mang thai cố nhiên là chuyện tốt, nhưng hiện tại lại mắc chứng bệnh kỳ quái, vậy phải làm sao đây?”



“Hồi bẩm Thái tử gia, mạch tượng của Thái tử phi tuy kỳ quái, nhưng có điểm thảo dân vẫn không dám nói.” Vị quân y kia đã giăng đầy mồ hôi trên mặt, đến nước này thì đành phải nói hết, mặc dù không dám xác định nhưng cũng không thể không để ý mà bỏ qua.



“Ngươi nói! Ngay lập tức!” Thân thể Tiêu Vân Trác khẽ run, bàn tay nắm tay Thường Hy cũng xiết lại thật chặt. Cả đời này lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như vậy.