Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 334 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Thật ra thì Thường Hy nói rất đơn giản, nàng chỉ bảo với Lục Phụng Thiên rằng đối với việc phá Phi Long trận có ý tưởng, nhưng nếu không cho nàng đi thì nàng sẽ không nói. Huống chi lấy tính tình Thường Hy, không cho nàng đi nàng sẽ tìm mọi cách để đi, thay vì như vậy không bằng trực tiếp đưa nàng theo để dễ bảo vệ. Cho nên lúc này Lục Phụng Thiên mới nói như vậy.



Tiêu Vân Trác bất đắc dĩ gật đầu một cái, nhìn Thường Hy nói: “Nàng ở chung một chỗ với ta, không cho chạy loạn.”



Thường Hy lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn, nhảy lên ngựa của Tiêu Vân Trác. Tiêu chí hôm nay là phá trận, không phải công kích quy mô lớn cho lên phần lớn đội nhân mã ở ngoài quan sát, không vào hết toàn bộ, tránh cho Nạp Tháp nhân cơ hội công thành.



Tù và lần nữa hú dài phá vỡ không gian yên tĩnh. Mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh sáng vàng cam nhạt nhòa chiếu sáng rực rỡ áo giáp sắt của thiên binh vạn mã, dát lên những nam tử hán hy sinh thân mình bảo vệ quốc gia này một tầng kim quang. Không có ở nơi nào, vĩnh viễn không có một cảnh tượng nào có thể trang trọng như hình ảnh đại quân trước trận chiến này. Một loại hơi thở sát phạt dường như đang cháy ngùn ngụt lên trong không khí.



Các tướng sĩ đều hô vang khẩu hiệu như sấm dậy trời đất, ngựa hí ngàn dặm, gươm đao nhất tề tuốt khỏi vỏ. Thường Hy chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề hơi thở chiến đấu, giống như vào thời khắc này, tử vong chỉ là chuyện không đáng kể, sứ mạng của bọn họ là thần thánh, là vinh quanh. Bọn họ đang tận hiến sức mình để bảo vệ quốc gia, loại kiên định này đã trở thành niềm tin bén rễ ăn sâu vào trái tim mỗi người đang đứng đây.



Lục Phụng Thiên vung tay lên, cờ lệnh theo gió bay phấp phới, đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, tiếng bước chân không có chút nào hỗn loạn, ngược lại hết sức chỉnh tề. Cả vùng đất tựa hồ như đang run lên từng nhịp.



Bởi vì Phi Long trận cách nơi bọn họ đóng quân không tính là quá xa, hơn nữa Thường Hy mang thai, đương nhiên không thể phóng ngựa chạy băng băng. Nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn liền thấy được Phi Long trận khí thế ngút trời cách mấy trăm dặm phía trước. Ở phía đối diện, đội quân ngàn vạn binh sĩ của Minh Khải quốc đang cầm binh khí đứng im chờ phân phó. Xa xa nhìn lại, đội hình uy vũ, tinh thần cường thịnh, không thể coi thường.



Phía trước đội ngũ có một chiếc chiến xa, đứng trên đó là một nam tử mặc cẩm phục, cũng không thấy mặc thêm khôi giáp, chắn hẳn đó chính là Nạp Tháp.




“Tại sao?” Tiêu Vân Dật không hiểu, có chút không vui hỏi, này không phải là cửa trận sao, tại sao lại không đi vào từ nơi này?



“Nơi này đúng thật là cửa trận, nhưng cũng là cửa tử. Nếu đi vào từ nơi này sẽ trúng phải quỷ kế của địch!” Tiêu Vân Trác nhìn Tiêu Vân Dật nói.



Tiêu Vân Dật mặc dù cuồng vọng nhưng cũng biết có những thứ mình chưa hiểu được, cho nên cũng không kiêu ngạo mà khinh người, vẫn cẩn thận lắng nghe ý kiến của người khác: “Vậy chúng ta phải làm sao?”



Thường Hy chậm rãi nói: “Phi Long trận này chính là bày theo phương pháp trái ngược. Theo lý thuyết, chúng ta nên đi ngược lại với cửa mở mà vào. Nhưng ta nghĩ Nạp Tháp xảo quyết như vậy, nhất định sẽ đoán được chúng ta đi từ cửa mở mà vào, cho nên nhất định sẽ bày mai phục ở đó.” Nói tới chỗ này, nàng quay đầu nhìn Tiêu Vân Dật nói: “Nếu ngài không tin lời ta nói, vậy có thể cho người mang theo đá tảng ném vào nơi đó, không chừng rất nhanh sẽ có kết quả!”



Tiêu Vân Dật nửa tin nửa ngờ đi ra, bên này kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên chỉ trong thời gian nửa nén nhang, cửa mở liền truyền đến tiếng động khổng lồ, cảm giác như phá núi dời sông. Thần sắc mọi người trở nên trắng bệch, ai cũng không nghĩ tới biến cố sẽ trở thành thế này.



Tiêu Vân Dật rất nhanh liền quay trở lại, xanh cả mặt, nhìn Thường Hy nói: “Ngươi nói đúng rồi, quả nhiên là bẫy rập! Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì đây?”



“Hư mà thực, thực mà hư, hư hư thực thực, nhất định không sai!” Sau đó chỉ vào cửa song song đó, hô lên: “Tiến vào từ nơi đó!” Thường Hy vừa dứt lời, mọi người còn chưa có hành động gì thì nhất thời mặt đất rung chuyển, đất đá bay loạn, cát vàng mù mịt đầy trời.