Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 336 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Thường Hy chỉ trong tích tắc liền hiểu, đất trong trận bị sụp xuống, vội vàng nói: “Mọi người không nên kinh hoảng, nắm lấy tay cùng nhau kết thành một đoàn đi.”



Thanh âm Thường Hy có chút nhỏ, Tiêu Vân Trác lại phải cao giọng nói lại một lần, rất nhanh mọi người đều đem tay nắm lại với nhau, từng bước một cẩn thận đi về phía trước. Quả nhiên là mặt đất lại tiếp tục sụt xuống một cái hố nhưng dùng sức cả đoàn người nên cũng kéo được người kia lên.



“Nơi này thật quỷ dị.” Tiêu Vân Dật cũng có chút sợ, ánh mắt nhìn Thường Hy dấy lên một tia bất an.



“Trường Tín vương không cần phải sợ, chẳng qua là đất trong trận bị sụt lở, té xuống cũng không chết, cùng lắm thì làm tù binh.” Thường Hy mặc dù khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gắng hòa hoãn nói, kìm lại tâm tình đang khẩn trương.



Tựa hồ đã biết được việc Thường Hy có kế sách phản ứng lại, mặt đất cũng không tiếp tục sụt lở nữa, lúc này mọi người mới dần ổn định lại tâm tình kinh hoảng. Thường Hy nhìn một chút bản đồ trong tay, lại ngẩng đầu quan sát sắc trời, cẩn thận nhìn tình thế xung quanh, cuối cùng mới nhìn Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Dật, nói: “Chỉ sợ khoảng cách đến chỗ Lệ tướng quân không còn xa nữa, càng đến gần mọi người càng phải cẩn thận, phân phó xuống dưới nên chú ý một chút.”



Lần này Tiêu Vân Dật chủ động làm người đưa tin, truyền lời xuống. Thường Hy thần sắc ngưng trọng từng bước một đi về phía trước, trong lúc bất chợt thân thể nhoáng một cái, tảng đá lớn trước người thay đổi góc độ, đem Thường Hy cách ly. Tiêu Vân Trác thấy vậy thì cả kinh thất sắc, nhấc chân muốn đuổi theo. Thường Hy vội vã kêu lên: “Đừng động!”



Nhưng là chung quy vẫn chậm một bước, chỉ cảm thấy dưới dân không có chỗ dựa, thân thể muốn rơi xuống dưới, Tiêu Vân Trác thầm than: “Đáng chết! Trúng kế!”



Trong lúc bất chợt thân thể bị kéo giật trở lại, giương mắt nhìn lên thì ra là Tiêu Vân Dật đưa tay ra kéo, rất nhanh liền có thêm nhiều người tiến lên giúp một tay, đem Tiêu Vân Trác cứu ra ngoài. Lúc này Thường Hy mới chậm rãi thở phào một hơi, nhìn qua khe hở của tảng đá mà hô: “Chàng đừng lộn xộn, đừng có chạy lung tung, ta không sao. Chàng có bị thương nơi nào không?”




Sắc mặt Tiêu Vân Trác biến hóa, ngay sau đó lại trở nên thản nhiên, nói: “Cũng tốt, tóm lại chúng ta vẫn được ở cùng một chỗ.”



Thường Hy nghe được Tiêu Vân Trác nói những lời này thì hốc mắt đau xót, lệ châu rơi lã chã: “Ta đáng ra nên sớm phát giác, cố tình lại cậy vào chính mình thông minh nên khinh thường, tính mạng của mấy vạn binh sĩ chẳng phải là bị hủy trong tay ta sao? Vậy là ta trở thành tội nhân thiên cổ rồi, có chết cũng không nhắm mắt.”



“Tại sao có thể trách nàng? Đừng suy nhiều, có lẽ còn có biện pháp khác.” Nói tới chỗ này liền dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Người xưa nói con người khi lâm vào hiểm cảnh thì chắc chắn vẫn còn một tia hy vọng. Có lẽ ông trời sẽ để cho chúng ta một đường sống đấy.”



Tiêu Vân Trác nói mấy lời này cũng chỉ là muốn an ủi Thường Hy. Lấy bản lãnh của Thường Hy nếu như đã không thể phá trận thì chắc hẳn không còn hy vọng nữa. An ủi chỉ muốn Thường Hy cảm thấy dễ chịu hơn một chút thôi.



Thường Hy nhìn tình hình hỗn loạn chung quanh đã thấy có chuyển biến tốt. Dưới sự chỉ huy của Tiêu Vân Dật, các binh sĩ đều đang trấn giữ các cự thạch. Lúc này Thường Hy mới thoáng buông lỏng tâm tình được một chút, tức thì trong nháy mắt cái trán lại nhói lên đau đớn. Loại đau đớn bén nhọn đó khiến nàng lập tức khụy xuống mà rên rỉ ra tiếng.



Thần sắc Tiêu Vân Trác đại biến, quát lớn: “Hy nhi, nàng làm sao vậy? Cơn đau lại tái phát đúng không?”



Thường Hy đang muốn trả lời liền chỉ cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu cực kỳ chói mắt, lại một trận đau nhức truyền tới khiến cho nàng hôn mê bất tỉnh!