Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 346 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Có lẽ là do có chuyện trong lòng nên chưa đến tờ mờ sáng Thường Hy đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan quen thuộc khi ngủ của Tiêu Vân Trác. Không biết có phải hắn nằm mơ thấy điều gì không tốt hay không, chân mày nhíu lại thật chặt, nàng không kìm được mà đưa tay sờ lên trán của hắn, dọc theo hai hàng lông mày cương nghị, mắt, sống mũi, một đường đi xuống. Thường Hy cảm thấy bên hông căng thẳng, biết hắn tỉnh, cười nói: “Nên rời giường rồi chứ? Hôm nay phải vào hoàng cung Minh Khải quốc, chuẩn bị sớm một chút.”



“”Không vội, ngủ tiếp một lát.” Tiêu Vân Trác tuy nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn mở ra, cẩn thận nhìn một chút thần sắc Thường Hy, cao hứng nói: “Nhìn tinh thần nàng so với hôm qua thì tốt hơn nhiều.”



Thường Hy gật đầu một cái, nói: “Hàng tiên sinh sai người phối trí thuốc vẫn có chỗ dùng, mặc dù không thể tiêu trừ hết toàn bộ độc tính nhưng lại có thể giảm triệu chứng thích ngủ của ta. Đây cũng là chuyện tốt.”



Nhắc tới Hàng Nhạc Thủy, thần sắc Tiêu Vân Trác có chút cổ quái, nhìn Thường Hy nói: “Vào thành Bình Giang, Hàng tiên sinh tựa hồ biết rất nhiều người, có rất nhiều tin tức đều là do ông ấy thăm dò được.”



Nghe được Tiêu Vân Trác thử dò xét, Thường Hy hơi trầm tư, sau đó nói: “Hàng tiên sinh là ta ở trên đường vô tình gặp được, đã nhiều lần cứu tính mạng ta, là chính nhân quân tử chân chính. Chỉ là lúc mới gặp mặt không ít lần khiến ta tức chết…”



Thường Hy chậm rãi đem việc quen biết Hàng Nhạc Thủy nói ra. Tiêu Vân Trác nghe được Hàng Nhạc Thủy nói nhưng ngôn ngữ chợ búa phố phường, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn là Thường Hy cũng học được mấy phần bộ dáng của người đàn bà chanh chua nơi phố to ngõ nhỏ. Nhìn Thường Hy khi nhắc đến chuyện kia thì cả người đều lên tinh thần, trong lòng hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Hắn thích Thường Hy vui vẻ tràn đầy sinh khí như vậy, không thích cảnh nàng nằm bệnh thoi thóp, để cho hắn không cách nào an tâm, cả ngày nghĩ đến nàng.



“Nghe nàng nói như vậy, Hàng tiên sinh có vẻ là người rất thú vị. Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy ông ấy thâm tàng bất lộ.” Tiêu Vân Trác vừa ngồi dậy vừa đỡ Thường Hy dựa vào trong ngực mình rồi mới lên tiếng.




Thường Hy gật đầu một cái, nói: “Dương Lạc Thanh và Tần Nguyệt Như có liên quan đến nhau, ta đoán chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Tần Nguyệt Như. Chúng ta vào cung đợt này nên thử dò xét xem sao.”



Tiêu Vân Trác nhìn đến Thường Hy một thân tinh thần sáng láng, nhớ đến lời nói của Hàng Nhạc Thủy, quả nhiên cảm thấy hắn nói có lý, cười nói: “Được, nàng có thể đi làm. Nếu như làm cho Tần Nguyệt Như tức chết thì càng tốt!”



“Thế gian này cũng không có Chu Du thứ hai. Tần Nguyệt Như làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy mà vẫn còn sống, xem ra làm bà ta tức chết là chuyện không dễ dàng đâu.” Thường Hy không nhịn được mà hé miệng cười, hôm nay tinh thần cảm giác tốt hơn rất nhiều, ngay cả đầu óc cũng linh hoạt, tâm trạng có mấy phần cao hứng. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời không còn sớm thì nhanh chóng giục Tiêu Vân Trác rời giường.



Hai người thu thập xong rồi ra khỏi phòng hội hợp với mọi người. Ở dưới lầu, mọi người thấy Thường Hy xuống cũng không nhịn được cao hứng trở lại, vây quanh nàng nói chuyện thật lâu rồi mới ngồi xuống chỗ của mình. Ngu Thụy Lân càng thêm hưng phấn không thôi, ngay cả trong đôi mắt cũng chớp động ánh nước. Mạnh Điệp Vũ nhìn huynh muội bọn họ tình thâm, trong lòng càng không ngừng hâm mộ. Nếu nàng cũng có được một ca ca như vậy thì tốt biết bao nhiêu.



Hàng Nhạc Thủy nhìn Thường Hy một cái, cười nói: “Tiểu nha đầu, cái này ngươi cầm lấy, tí nữa đến cửa cung thì ăn vào, ngàn vạn lần đừng quên.”



Thường Hy nhìn thấy Hàng Nhạc Thủy đưa cho mình một bình ngọc trắng nhỏ tinh xảo thì vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Đây là cái gì?”