Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 357 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Tần Nguyệt Như tự cho là toàn bộ đám người trong này đều đã trúng độc cho nên nói lời không hề có chút cố kỵ. Năm đó mặc dù là một thủ hạ của Mười tám cây trâm hoa – Trâm mẫu đơn nhưng nàng lại đem lòng yêu Tấn vương. Khi đó nàng biết người trong lòng Tấn vương chính là Mạnh Vân Ca, cũng biết nữ nhân kia đã có người khác. Mạnh Vân Ca đã là Hoàng hậu, cho dù Tấn vương có thích nàng ta cũng không thể có hy vọng cùng nàng ta trở thành cây liền cành, chim liền cánh.



Cho nên lúc đó Tần Nguyệt Như đối với Mạnh Vân Ca còn chưa có nhiều oán hận, chỉ mong rằng một tấm chân tình của mình có thể cảm động đến Tấn vương, hai người cuối cùng sẽ có một ngày được kết tóc se duyên. Nhưng nàng thế nào cũng không thể ngờ cho dù Mạnh Vân Ca đã gả cho người khác nhưng Tấn vương thủy chung cũng không thích nữ nhân khác, đối với một mảnh thâm tình của nàng càng thêm có mắt mà thờ ơ không thấy, dần dần nàng bắt đầu ghi hận Mạnh Vân Ca. Nàng muốn biết nếu Mạnh Vân Ca chết rồi, trên thế gian này không có nữ nhân đó nữa thì Tấn vương có phải sẽ nhìn nàng một cái hay không? Có phải sẽ thu hồi tâm tư hay không?



Có loại ý nghĩ này, càng ngày nàng càng cảm thấy ý tưởng của mình không sai. Con người có lúc rất cố chấp, một khi đã có chấp niệm liền không thể thay đổi.



Kể từ khi hạ quyết tâm, nàng bắt đầu tiếp cận người của Mạnh gia, hiểu rõ tường tận Mạnh gia. Sau nàng lại biết được ca ca của Mạnh Vân Ca, Mạnh Huy sắp cưới Bình Nhược Thu làm vợ, nhưng muội muội của Bình Nhược Thu, Bình Nhược Thủy lại có tâm tư khác với anh rể. Tần Nguyệt Như từ từ tiếp cận Bình Nhược Thủy, khiến cho nàng ta dần coi nàng là tri kỷ, lại giúp Bình Nhược Thủy nghĩ mưu kế đoạt lấy anh rể. Nhưng cuối cùng vẫn là thua cuộc, Bình Nhược Thủy phải gả cho Dương Tuyển làm vợ. Tuy vậy Tần Nguyệt Như vẫn như cũng không buông tay, chặt chẽ lợi dụng vợ chồng Bình Nhược Thủy quậy cho Mạnh phủ không có một ngày được yên bình.



Mạnh Vân Ca biết chuyện, dĩ nhiên là trong lòng lo lắng không thôi. Vốn thân thể đã không tốt lại dính thêm tâm bện. Sau này khi Mạnh Vân Ca có bầu, Tần Nguyệt Như lại xúi bẩy vợ chồng Bình Nhược Thủy thỉnh thoảng gây chút chuyện xúi quẩy cho Mạnh Huy, lại cố ý an bài người truyền vào trong cung khiến cho Mạnh Vân Ca thiếu chút nữa sinh non, đi xuống hoàng tuyền.




“Mạnh miệng hay không làm sao bà biết được? Ta hiện tại cho dù chết cũng là mỉm cười mà chết. Bên cạnh ta có nam nhân ta yêu, nam nhân yêu ta, còn có hài tử của chúng ta. Một nhà ba người bọn ta chỉ cần ở chung một chỗ, chết có gì đáng sợ? Hiện tại ta có thể hiểu được tâm tình của Mạnh đại nhân, Mạnh phu nhân lúc đó, bọn họ chính là chết cũng hạnh phúc. Ta bây giờ cũng vậy, chết cũng hạnh phúc. Mà bà, sẽ vĩnh viễn bị ghen ghét, đố kỵ khống chế tâm linh, cả đời không thể thoát được!” Thường Hy cắn răng nói. Nàng rất ít khi nói những lời ác độc như vậy, nhưng lần này nàng không thể chịu đựng được nữa, Tần Nguyệt Như này không phải là người.



“Hay cho một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng! Ta trước hết giết ngươi!” Trường kiếm của Tần Nguyệt Như chuyển một cái hướng Thường Hy đâm tới. Tiêu Vân Trác đã sớm phòng bị, chỉ thấy trong cổ tay hắn trượt ra một thanh chủy thủ sắc bén, dùng sức ngăn cản thế kiếm lao tới. Chỉ nghe thấy âm thanh kim khí va chạm chói tai vang lên, trường kiếm của Tần Nguyệt Như đã bị đẩy chệch sang một bên.



Lúc này tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy. Tiêu Vân Trác đỡ lấy Thường Hy đem nàng đẩy ra sau lưng mình, nhìn Tần Nguyệt Như nói: “Bà cho rằng bà có thể hạ độc được bọn ta?”



Sắc mặt Tần Nguyệt Như đại biến, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, trong đại điện rõ ràng đã hun độc dược. Cùng lúc đó bên ngoài đại điện truyền đến tiếng hò hét chói tai ầm ĩ, thân thể bà ta nhoáng cái run lên, thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất.