Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 362 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Thường Hy quát to một tiếng, nhưng là vạt chéo quần kia lại nhanh chóng biến mất. Đợi một lúc lâu cũng không thấy có người ra ngoài, trong lòng Thường Hy dự cảm không tốt, nàng khẽ cắn răng vuốt bụng nhẹ nhàng đi tới. Phía tây Lân Chỉ cung chính là hồ Thiên Hà, bên cạnh hồ trồng vô số hoa thơm cỏ lạ, giữa những bụi hoa lộ ra một con đường lót sỏi trắng rộng không quá ba thước.



Giờ phút này gió mát nhẹ thổi, hoa cỏ bay múa che khuất đi phần nào lối mòn. Thường Hy giương mắt nhìn lên, trên đường làm gì có bóng người nào, chẳng lẽ là nàng hoa mắt hay sao? Thường Hy nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không phải, ánh mắt nàng rất tốt, rõ ràng thấy được một vạt cung phục ngũ sắc. Trong cung, y phục của cung nữ đều quy định rất nghiêm ngặt, Thường Hy xác định vạt váy ngũ sắc kia tuyệt đối không phải là y phục của cung nữ hầu hạ. Nếu không phải cung nữ hầu hạ thì là ai?



Nghĩ tới đây Thường Hy đột nhiên cảm thấy cả kinh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai quả đấm trong tay áo nhẹ nhàng nắm chặt. Nàng nhanh chóng liếc nhìn chung quanh, bắt ép bản thân phải lập tức tỉnh táo lại. Nàng hít sâu một hơi hóa giải tâm tình khẩn trương, sau đó từ từ đi đến thạch đình tám góc nơi ngày xưa nàng và Lệ Bình vẫn thường ngồi.



Nơi này tầm mắt quan sát bốn bề rất tốt, nếu có người cố ý đến gần nhất định sẽ bị nàng phát hiện. Từ Lân Chỉ cung đến Đông cung phải đi qua một đoạn hành lang thật dài, người không khỏi thưa thớt, cây cối hoa cỏ rậm rạp. Nếu như nàng một mình đi tiếp, có người lại muốn gây bất lợi cho nàng thì nàng căn bản không chống cự được. Nhất là bây giờ thân thể nàng cũng nặng nề, càng không phải là đối thủ của bọn họ.



Thường Hy từ trước đến giờ vốn là người cẩn thận, nàng sẽ không lấy tính mạng chính mình và hài tử trong bụng ra mà đùa giỡn, nhất là vừa rồi nàng phát hiện ra có người theo dõi mình cho nên càng không thể một mình đi qua đoạn hành lang kia.



Mặt trời từ từ lên đến đỉnh đầu, trong đình càng trở nên oi bức. Thường Hy lẳng lặng chờ đợi, qua một lúc nữa Tiêu Vân Trác hẳn là sẽ đi tới. Chỉ cần hắn đi qua nơi này sẽ trông thấy nàng, cùng hắn trở về nàng sẽ không sợ, cho nên điều nàng có thể làm duy nhất lúc này chính là chờ đợi.
Tại sao Tiêu Vân Trác vẫn chưa xuất hiện? Hoàng thượng cũng không thể giữ hắn đến tận cuối ngày.



Nhất thời Thường Hy còn chưa có nghĩ ra, vì thế lại đem mọi chuyện cẩn thận cắt tỉa lại một lần, trong lúc bất chợt ánh mắt bừng tỉnh hiểu ra! Kẻ mới âm thầm theo dõi nàng vừa rồi nhất định là muốn hãm hại nàng, chẳng qua người nọ không nghĩ tới nàng đi đến trước Lân Chỉ cung sẽ dừng lại, càng không nghĩ tới nàng đột nhiên quay đầu mà phát hiện ra tung tích của người đó.



Chẳng qua người này đến tột cùng là người nào lại có thể giữa ban ngày ban mặt theo dõi nàng trắng trợn như vậy, lại muốn hạ độc thủ đối với nàng… Nếu như giả thiết này là thật thì việc Tiêu Vân Trác chậm chạp mãi chưa xuất hiện cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là kẻ đứng sau màn muốn hại nàng đã tìm cách hoãn chân Tiêu Vân Trác. Nếu tất cả mọi chuyện nàng đều đoán đúng thì thời điểm trời vừa tối cũng là lúc nàng bỏ mạng rồi.



Thường Hy quay đầu nhìn mặt nước hồ xanh biếc, bên trong là ngàn vạn lá sen xanh như ngọc bích, ẩn hiện thấp thoáng những cánh sen hồng đong đưa trong gió. Nàng âm thầm quyết định, mạng của nàng ai cũng không thể lấy đi, nàng phải bảo vệ hài tử của nàng, phu quân của nàng, còn có cả giang sơn của phu quân nàng nữa. Nàng là thần nữ hộ quốc, bất luận kẻ nào cũng không thể khiến nàng lùi về phía sau, bắt nàng tan biến trên thế gian này!



Trời chiều dần dần rơi xuống sau hòn giả sơn, Tiêu Vân Trác quả nhiên không có tới. Xem ra chính nàng đã đoán đúng, Tiêu Vân Trác bị người khác cản chân. Nhưng như thế thì nàng cũng sẽ không ngồi đây chờ chết. Đêm tối là thời cơ tốt nhất để giết người nhưng cũng là tấm lá chắn hoàn hảo để nàng thoát thân. Để chứng minh suy đoán của mình là thật, muốn lôi ra kẻ hạ độc thủ sau màn, Thường Hy chậm rãi đứng dậy. Nàng phải hành động, bất kể là ai, muốn cùng nàng đối nghịch thì phải có bản lãnh làm cho nàng cam tâm tình nguyện nhận thua, nếu không… Ai chết vào tay ai còn chưa biết được!