Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 365 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Thật ra thì Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác nói là đã hiểu được, Minh tông khẳng định đã có an bài thích đáng, chẳng qua là không biết lão gia tử này trong hồ lô bán thuốc gì? Nhưng khẳng định một việc rằng chuyện nàng xuất cung sẽ không bị truy cứu, nếu không vẻ mặt Tiêu Vân Trác cũng không buông lỏng như vậy.



Thường Hy nằm lên giường, chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt muốn chết, động cũng không muốn động nhưng ánh mắt vẫn mở nhìn chằm chằm Tiêu Vân Trác.



Tiêu Vân Trác đem áo ngoài của Thường Hy cất xong mới cởi y phục của mình, chỉ mặc một bộ trung y mỏng, bước lên giường nhìn Thường Hy nói: “Còn tưởng rằng nàng không thèm nhớ đến nữa.”



“Trước kia có thể không nghĩ nhưng hiện tại nhất định phải nghĩ đến. Muốn hoàn toàn trấn áp kẻ địch, nhất là cấp bậc của kẻ địch lại cao như vậy, biện pháp duy nhất chính là cấp bậc của ta càng phải cao hơn. Nhìn xem nàng ta có thể đắc ý đến khi nào?”



Khóe miệng Tiêu Vân Trác khẽ nhếch lên, đã biết đây là cô gái thù dai nhớ lâu, không nghĩ tới thời gian dài như vậy nàng vẫn không hề thay đổi. Hắn cười nói: “Yên tâm đi, ngày mai sẽ có ý chỉ xuống, triện ấn không thiếu một thứ. Thích làm gì thì nàng cứ làm, có những lúc nháo lớn không phải là chuyện xấu.”



Thường Hy bị Tiêu Vân Trác ôm vào trong ngực, cẩn thận suy nghĩ những lời này, sau một hồi khóe miệng nâng lên một nụ cười thật lớn, nàng quả thật là muốn giãn gân giãn cốt. Nghĩ một lát hô dấp đã dần dần ổn định, từ từ chìm vào giấc ngủ. Tiêu Vân Trác nhìn dung nhan khi say ngủ của Thường Hy mà nhẹ nhàng thở dài. Cuộc sống sau này sẽ không bao giờ để nàng phải lo lắng hãi hùng nữa, mọi chuyện cũng nên kết thúc.



Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng, vẫn như cũ là Vạn Thịnh đến tuyên chỉ, tự tay đem triện ấn giao vào tay Thường Hy, cười nói: “Lần này cuối cùng đã đợi được Thái tử phi. Lần trước vẫn là đợi không được đấy!”



Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, giao triện ấn cho người bên cạnh cất kỹ rồi mới lên tiếng: “Thật may là công công trẻ tuổi tráng kiện, vẫn chờ được, vẫn chờ được!”



Vạn Thịnh không nghĩ đến Thường Hy có thể nói như vậy, tròng mắt xoay động, cười nói: “Dĩ nhiên là đợi được rồi!”
Trịnh Thuận nghe xong thì sửng sốt, lập tức nói: “Nào có thể. Nô tài cũng chỉ muốn hỏi ý tứ Thái tử phi một chút để dễ làm việc thôi!”



“Này còn không đơn giản? Triêu Hà và Vãn Thu là người trong Đông cung của ta, muốn giáo huấn cũng là Thái tử phi ta tự mình giáo huấn. Trước kia ta không có ở trong cung liền phiền Lạc phi tự mình quan tâm, nếu như ta đã trở lại, chuyện này đương nhiên là do ta làm chủ, hiểu chưa?”



Thường Hy chính là cố ý muốn thượng lôi đài với Dương Lạc Thanh. Nếu như mục đích của Hoàng đế là như vậy thì nàng không tội gì mà không thêm mắm dặm muối, đem chuyện này huyên náo cho oanh oanh liệt liệt, xem Dương Lạc Thanh kết thúc như thế nào. Nghĩ tới đây nàng liền nhìn Trịnh Thuận dặn dò: “Nhớ, thời điểm cần nói gì thì phải nói, đừng để mất thể diện của Thái tử gia.”



Hai mắt Trịnh Thuận giờ đã cong thành hình trăng khuyết. Trong khoảng thời gian này hắn quả là đã chịu đủ uất ức, lần này vừa đúng có thể trả lại, thiệt thòi trước kia phải tính cả vốn lẫn lãi, vì vậy gật gật đầu nói: “Thái tử phi yên tâm, nô tài tuyệt đối sẽ không làm mất thể diện của Đông cung.”



Người chỉ sợ không có chỗ dựa, nếu đã có chỗ chống lưng thì làm bất kể việc gì cũng yên tâm, không cần phải nhìn trước ngó sau mà có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà làm rồi.



Thường Hy gật đầu một cái, nhìn sắc trời đoán Tiêu Vân Trác sắp trở lại, nói: “Ngươi đi đi, bất kể thế nào cũng phải đem người trở về cho ta, nhớ chưa?”



Trịnh Thuận gật đầu đáp, chạy chậm lui ra.



Thường Hy lại gọi tiểu nha đầu mới vừa rồi đi vào, đưa cho nàng bốn tờ thiếp mời, nói: “Đem thiếp mời này đến phủ của các vị vương gia, đi nhanh về nhanh!”