Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 367 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Hiện tại Trịnh Thuận cũng không cần ban thưởng, chỉ cần được xả giận là tốt rồi, vì vậy đi theo sau lưng Thường Hy liền tiến vào.



Cung nhân vừa thấy Thường Hy liền khom lưng hành lễ. Ra đón ở cửa là một cung nữ cấp cao, vừa nhìn liền biết là cung nữ được chủ tử coi trọng. Thường Hy ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thì thân thể hơi cứng lại. Nốt ruồi chu sa nơi khóe miệng nàng ta khiến Thường Hy nhớ tới thân ảnh buổi tối hôm đó tại Lân Chỉ cung, cũng không biết người trước mắt này là Dứu Vân hay Họa Sắc. Quả nhiên kẻ muốn hại nàng là Dương Lạc Thanh!



“Nô tỳ Dứu Vân tham kiến Thái tử phi!” Dứu Vân vội tiến lên hành lễ, cử chỉ đúng mực, không hề có một chút gọi là có sát ý đối với Thường Hy, giống như chuyện tối ngày hôm qua chưa từng xảy ra.



Thường Hy cười một tiếng, nói: “Đứng dậy đi.” Thanh âm dừng lại, cố ý quan sát nàng, nói: “Nhìn thật lạ mắt, trước kia cũng chưa từng thấy qua, là người ở cung nào hay sao?”



Dứu Vân không nghĩ tới Thường Hy sẽ hỏi như thế, vội thu liễm thần sắc, nói: “Trước kia nô tỳ làm việc ở phòng tạp dịch, may nhờ có nương nương thương tiếc nên mới được đến Hương Chỉ cung.”



“Như vậy sao? Ngươi thật có phúc khí!” Thường Hy nhấc chân đi vào chính điện, lại nói: “Bổn cung và Lạc phi cũng là chỗ quen biết, thân thể Lạc phi đã khỏe chưa? Đã lâu không gặp đúng là có chút tưởng niệm.”



“Hồi bẩm Thái tử phi, thân thể nương nương vẫn mạnh khỏe.” Dứu Vân càng phát ra không hiểu Thường Hy, đây là có ý tứ gì?



“Thái tử phi, mời vào.” Thanh âm Dương Lạc Thanh xuyên thấu qua tấm rèm truyền ra.




Thường Hy cười rộ lên, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói trước kia không?”



Dương Lạc Thanh chau này, kể từ khi nàng ta vào cửa, quyền thao túng tình hình liền nằm trong tay nàng ta, thật rất không thoải mái, nghe đến đó thì cường ngạnh nói: “Chuyện đã qua ta cũng quên rồi.”



“Tại sao có thể quên? Này cũng không hay đâu!” Thường Hy không chút nào tức giận, tuyệt không để ý bộ mặt khó coi của Dương Lạc Thanh, tiếp tục nói: “Ta là một người cực kỳ cẩn thận, ta là một nữ nhân thích mang thù, ta lại càng là người một vốn bốn lời. Ta nhớ ta đã từng nói qua với ngươi, người khác kính ta một thước ta sẽ kính họ một trượng, nhưng người khác nếu cắn ta ba phần, vậy ta cũng phải trả lại năm phần. Tối qua Lạc phi chăm sóc ta như vậy khiến ta khắc cốt ghi tâm rồi, lúc nào sẽ đem phần ân tình này trả lại còn phải tùy vào tâm trạng của ta. Tâm trạng ta không tốt sẽ rất dễ giận lây sang người khác, nhất là người đắc tội với ta. Thật không khéo tối qua Lạc phi đã đắc tội với ta, lại đắc tội vô cùng nặng nề, lại cứ hôm nay tâm trạng ta không được tốt, rất rất không tốt. Ta không thích người khác tính toán ta, ta vừa hồi cung ngay cả một ngụm trà nóng cũng chưa được uống, ngươi nói xem ta nên làm thế nào để hồi báo người kia đây?”



Thân thể Dương Lạc Thanh chấn động, không nghĩ tới chuyện tới hôm qua Thường Hy đã biết được là do nàng động tay động chân, sắc mặt trắng bệch, nói: “Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu, đừng vu oan cho người tốt!”



“Aii, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, bản lãnh cũng càng ngày càng cao. Ta thật sự sợ a! Sợ rằng bước kế tiếp không biết ngươi sẽ làm ra cái gì, ngươi có phải muốn mưu đoạt ngôi vị Thái tử của phu quân ta hay không? Hay là ngươi đã kết liên minh với người nào rồi?” Thường Hy chậm rãi đứng dậy, khẽ vuốt eo, từ từ hướng về phía Dương Lạc Thanh đi tới.



Lần này Dương Lạc Thanh thật sự có điểm nóng nảy, Thường Hy vừa mới nói cái gì? Không đúng, nàng ta vừa mới hồi cung, làm sao có thể biết cái gì, không thể nào! Thấy Thường Hy đi tới đây, trong lòng Dương Lạc Thanh càng vội, khẽ gắt: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi có thai tốt nhất là nên ngồi xuống!”



Lúc này Thường Hy nghe được thanh âm Trịnh Thuận đột nhiên vang lên, không biết vì sao tiếng quát mắng lại cao đến nỗi truyền cả vào đại điện. Thường Hy biết đã đến lúc, bước nhanh đến bên người Dương Lạc Thanh, cười nói: “Lần này ngươi cũng nên nếm thử mùi vị ta đã nếm tối qua.”