Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 74 : Phá hỏng quỷ kế

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Thường Hy giờ phút này nào có sợ hãi những lời hung ác của Trịnh Thuận, càng hung ác nàng lại càng hưng phấn, hơn nữa trừng phạt bằng đại bản đã là cái gì? Thường Hy liếc nhìn tiểu cung nữ trên mặt đất, khẽ cười nói: “Trịnh công công, dùng đại bản xem ra quá nhẹ rồi. Như vậy đi, nếu tra ra trong hai chúng ta ai đang làm trò quỷ, trực tiếp đuổi ra khỏi Doanh Nguyệt điện, thế nào?”



Trịnh Thuận có phần ngơ ngác, tiểu cung nữ kia thân thể lại có chút run, hai người hiển nhiên không nghĩ tới Thường Hy lại có thể nói ra những lời như vậy. Trịnh Thuận khẽ nhíu mày, lên tiếng: “Chuyện này ta không thể tự mình làm chủ được, Thái tử gia đang ở đây!”



“Vậy thì mời Trịnh Thuận công công đi xin khẩu dụ của Thái tử, nô tỳ sẽ chờ.” Thường Hy gọn gàng linh hoạt trả lời, đi về phía trước một bước, lại nói: “Làm phiền Trịnh công công rồi, kính xin ngài vô luận thế nào cũng nên đi một chuyến!”



“Thường Hy, cô đừng làm quá!” Trịnh Thuận thấp giọng nói.



Trịnh Thuận thiện ý nhắc nhở khiến Thường Hy sinh lòng cảm kích, cười nói: “Lòng ta không thẹn thì có cái gì đáng sợ? Nô tỳ ngày hôm nay là lần đầu tiên đi vào Doanh Nguyệt điện, còn chưa đầy hai canh giờ đã xảy ra chuyện như vậy, Trinh công công, nô tỳ nếu không vì mình đòi công đạo, ngài nói về sau ta còn có thể sinh tồn ở chỗ này sao? Bất luận kẻ nào cũng có ranh giới cuối cùng của mình, kính xin công công hiểu rõ được nỗi bất đắc dĩ của nô tỳ!”



Trịnh Thuận lại cúi đầu nhìn tiểu cung nữ kia, mở miệng nói: “Xuân Lai, cô nghe được chưa? Chuyện này tuy lớn mà nhỏ, hiểu không?”



Trịnh Thuận cũng là thiện ý nhắc nhở Xuân Lai kia, nếu như nàng ta khai trước ra, tránh cho đến trước mặt Thái tử sẽ gặp chuyện không hay.
Gia tộc nàng là thương nhân, trò chơi diễn đi diễn lại trên thương trường là cái gì? Đó chính là rắp tâm. Đoán đúng được bước kế tiếp của đối phương là có thể chiếm lấy tiên cơ, trở thành kẻ bất bại trên thương trường. Thường Hy ngay từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, ngay cả không phải cố ý học nhưng cũng hiểu được chút ít, huống chi cha nàng còn tự mình truyền thụ tâm đắc cho nàng.



Thường Hy không thể nói mình lợi hại được giống như cha cùng các ca ca, nhưng là nếu đoán tâm tư mười dặm cũng có thể biết trúng một nửa. Cho nên nàng mới có thể ung dung mà đấu với Xuân Lai. Phần thắng tuy không thể là mười phần trọn vẹn, nhưng ít nhất cũng được sáu phần, còn lại bốn phần may rủi, đành phải dựa vào tài ứng biến của nàng rồi.



Sau trận khảo nghiệm đầu tiên lúc mới vào cung, Thường Hy đã rút ra được kinh nghiệm, chính nàng sẽ không lui về phía sau, Tiêu Vân Trác càng không cho nàng lui về phía sau, bởi vì hắn đã nói qua, nữ nhân đứng bên cạnh hắn phải là cường giả. Nếu như Tiêu Vân Trác cảm thấy nàng không phải là cường giả, ngược lại còn là gánh nặng của hắn, Thường Hy có lý do tin tưởng, hắn sẽ nhất định không do dự mà đem nàng một cước đá văng ra. Vì gia tộc Ngu thị, nàng không thể quay trở lại nữa rồi!



Thân thể Xuân Lai có chút cứng ngắc, hai tròng mắt buông xuống thoáng qua một tia kinh hoảng. Nàng ta không biết sẽ gặp phải một đối thủ như Thường Hy, mỗi một câu Thường Hy kia nói đều giống như mọc rễ sinh trưởng trong lòng mình, để cho tin tưởng vốn có của nàng có chút dao động. Nhưng là chỉ cần nghĩ tới người đã ra lệnh cho nàng, liền phải cắn răng nhịn xuống, tóm lại trận này nhất định không được thua!



Tiếng bước chân rất nhỏ từ từ truyền đến, Thường Hy ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Vân Trác tự mình đi ra. Chỉ thấy ánh mắt của hắn dừng lại nơi cổ tay của nàng, lông mày dày rậm hơi nhíu, rồi lại dời đi ngay lập tức.



Thường Hy theo bản năng hướng cổ tay mình nhìn lại, thì ra nơi đó bây giờ đã sưng đỏ thành một mảng, chính là chỗ vừa nãy bị trà nóng dội phải! Không biết vì sao Thường Hy lại đem ống tay áo kéo xuống che đi vết thương!