Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 97 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Lúc Thường Hy ra khỏi đại điện đã sớm không có một bóng người, không biết vì sao cảm giác trong lòng không được thoải mái. Nàng cho là sẽ có người chờ nàng, dù là một người cũng được, nhưng là trừ tiếng gió lướt yên lặng thì cái gì cũng không có. Khẽ thở dài một tiếng, nhấc chân bước ra khỏi đại điện, ngoài điện ánh nắng tươi sáng, chiếu lên người một mảnh sáng ngời. Thường ngày vẫn cảm thấy ánh mặt trời thật gay gắt, lúc này lại thấy càng ấm nóng càng tốt, đuổi đi hết cái lạnh lẽo trong lòng nàng.



Mới vừa đi được vài bước liền nhìn thấy Vãn Thu không biết từ nơi nào vọt ra, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Thường Hy một phen rồi mới lên tiếng: “Cuối cùng tỷ cũng ra, Thái tử gia vừa mới đi, vốn là định chờ tỷ ra ngoài nhưng lại xảy ra việc gấp nên phải vội vàng rời khỏi đây, trước khi đi có dặn muội đứng đây chờ tỷ tỷ. Aii, giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm được một chút a!”



Thường Hy nghe được Tiêu Vân Trác một mực đứng ở nơi này chờ mình, phiền muộn tràn ngập trong lòng bất chợt tan thành mây khói, tâm tình cũng trở nên khá hơn, nhìn Vãn Thu nói: “Chúng ta trở về đi thôi, nơi này cũng không phải địa phương tốt đẹp gì, tránh cho một hồi không biết lại gặp phải tai bay vạ gió!”



Vãn Thu gật đầu một cái rồi cùng với Thường Hy đi trở về, vừa đi vừa nói: “Ngu tỷ tỷ, nghe nói tỷ cũng không để cho Hoàng thượng xử phạt Ngũ hoàng tử phi cùng Đại hoàng tử phi, đây là vì cái gì nha? Họ khi dễ tỷ như vậy sao lại có thể dễ dàng bỏ qua chứ? Hoàng thượng chẳng nhẽ cũng không chịu cho tỷ một cái công đạo sao?”



Thường Hy trong lúc bất chợt liền nhớ tới những lời nói đầy ẩn ý kia của Hoàng thượng, sắc mặt biến hóa, nạt nhỏ: “Phi! Lời này cũng có thể nói ra sao? Cái gì gọi là cho ta một cái công đạo? Hoàng thượng nói đó là hiểu lầm, đó chính là hiểu lầm, lần sau cũng không thể tùy tiện nói như vậy nữa biết chưa, cẩn thận mạng của muội đấy!”



Thường Hy lại nhớ đến câu nói của Minh tông: thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hăng quá hóa dở, hiện tại nàng hiểu tại sao lại nói như vậy, thì ra Minh tông hoàng đế muốn cảnh cáo nàng, thông minh cũng phải dùng đúng nơi đúng chỗ, tỷ như nói lần này. Nhưng là ngày sau nếu nàng động cái tâm tư không đứng đắn gì, lão nhân gia ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Nghĩ tới đây cả người liền run lên, sắc mặt cũng biến xanh.




Trịnh Thuận thấy Thường Hy sững sờ chợt vỗ đùi một cái, lập tức bước nhanh chạy tới, nhìn Thường Hy nói: “Ai u, bà nội của ta, ngươi còn ngẩn người cái gì nha? Đi nhanh lên, người tuyên chỉ vẫn còn đang đứng chờ kia kìa, còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa?”



Thường Hy bị Trịnh Thuận lôi kéo, trong chốc lát liền phục hồi lại tinh thần, không khỏi hỏi: “Trịnh công công, có nói rõ là chuyện gì không?”



“Thánh chỉ ai dám hỏi thăm, không muốn sống nữa sao? Đi nhanh đi!” Trịnh Thuận lôi Thường Hy chạy ra ngoài, Triêu Hà thấy vậy lập tức đi theo, nàng không yên lòng a, cũng đừng có xảy ra chuyện gì mới phải, thánh chỉ của Hoàng thượng, chẳng nhẽ là tính sổ sau? Nghĩ tới đây trong lòng càng phát sốt ruột, vội vội vàng vàng đuổi theo.



Công công tuyên chỉ Thường Hy nhìn có chút quen mắt, xa xa liền thấy Ngũ Hải cùng thái giám kia nói chuyện, thỉnh thoảng còn cười nhẹ ra tiếng. Chẳng qua là… Chẳng qua là, tiểu tử thái giám này sao lại mặc phục sức của đại tổng quản?



Thường Hy còn chưa biết tiểu thái giám ngày đó chính là Ngũ Hải, vì vậy lúc nhìn thấy Ngũ Hải mặc phục sức đại tổng quản, nhất thời còn chưa có kịp phản ứng lại. Nàng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhìn một chút chung quanh không thấy thân ảnh của Tiêu Vân Trác, trong lòng kết luận thánh chỉ tới nhất định là cho nàng, vì vậy càng thêm khẩn trương, Hoàng đế lão tử rốt cục là muốn làm cái gì?