Liễm Mi
Chương 11 : Ngoại truyện
Ngày đăng: 08:02 19/04/20
Ánh lửa rực trời.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp nơi.
Trình Song Ngân mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, đôi chân trần trong bóng đêm chạy hối hả, mắt cá chân trắng nõn bị đá nhọn cắt trúng, máu chảy suốt cả một đường. Hắn lại không cảm thấy đau chút nào, chỉ há to miệng thở hổn hển, dừng cũng không dừng mà cố sức chạy về phía trước.
Cảnh tượng cha mẹ chết thảm hiện rõ mồn một trước mắt.
Tay hắn không ngừng run rẩy, toàn thân mịt mờ ngây ngẩn, giống như vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Trước đêm nay, hắn vẫn là Nhị thiếu gia Trình gia được người người ca ngợi, bởi vì đâu mà chỉ cách một buổi tối, hết thảy đều long trời lở đất, đầu tiên là mẹ bị người ta một kiếm đâm chết, tiếp đó thì cha tuẫn tình tự vẫn[1], Trình gia bảo vinh quang một thời bị một hồi đại hỏa đốt cho tàn lụi, chỉ còn một mình hắn vô tri vô giác mà trốn thoát.
Hơn nữa… Phía sau còn có người truy đuổi không ngừng.
Trình Song Ngân được nuông chiều từ bé, mặc dù cũng có vài năm luyện võ, thể lực thế nhưng cũng không tốt cho mấy, sau khi chạy trốn hơn nửa đêm, cước bộ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng chân trước một con sông lớn.
Dòng nước chảy xiết, ầm ầm vỗ sóng.
Hắn không biết bơi, muốn lội qua sông là chuyện tuyệt đối không thể, mà truy binh phía sau cũng càng ngày càng gần, ánh lửa chói lọi đang chiếu lại gần đây.
Trình Song Ngân nhắm mắt, rốt cuộc cũng xoay người lại, nhìn về phía hai kẻ cầm đầu kia.
Một tên là đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, phong tư trác tuyệt[2], xinh đẹp hơn cả nữ tử, kẻ còn lại dung mạo anh tuấn, thái độ tiêu sái, là thanh mai trúc mã cùng hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, và cũng là… Người trong lòng của hắn.
Buồn cười biết bao.
Vốn là hai người thân cận hắn nhất trên đời này, hiện giờ lại liên thủ với nhau hãm hại hắn.
Trong lòng Trình Song Ngân cảm thấy bi thảm, ánh mắt lướt qua hai người kia, run giọng hỏi: “Vì cái gì?”
Đại ca của hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Đối với gian phu dâm phụ hại chết mẹ ta kia, lại coi ta như quái vật mà khóa trong quái viện, mười mấy năm không thấy mặt trời… Hừ, ta sớm đã nói qua sẽ báo thù.”
Trình Song Ngân giật mình, có chút khiếp sợ…
Hắn từng nghe kể chuyện đại nương chết oan uổng, cũng biết đại ca bởi vì thân thể yếu đuối nhiều bệnh mà không thể ra ngoài, lại không ngờ được trong đó hàm chứa nhiều ân ân oán oán như thế.
Hiện giờ chỉ nghe lời nói phiến diện của đại ca, dĩ nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng, vì thế hắn đưa ánh mắt chuyển đến trên người một kẻ khác, hỏi: “Phương… Phương công tử, hai nhà chúng ta chính là thế giao, ngươi vì sao phải hại Trình gia ta như vậy?”
Nam tử anh tuấn kia cười cười, trả lời: “Gia gia[3] của ta với gia gia của ngươi là sư huynh đệ, lúc trước cùng nhau luyện võ trên núi, sau sư tổ bất công, trộm đem tàng bảo đồ[4] truyền cho gia gia của ngươi. Ngươi nói, Phương gia chúng ta làm sao có thể cam tâm?”
Tàng bảo đồ?
Trình Song Ngôn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu.
Thì ra đại họa nhà tan cửa nát hôm nay, khởi nguồn lại bắt đầu từ một tấm bản đồ kho báu!
Hắn tức giận đến phát run, lại vẫn mang một chút hy vọng xa vời, hỏi: “Chỉ vì một bảo tàng hư vô mờ mịt, ngươi liền… Một chút cũng không đếm xỉa gì đến tình cảm của chúng ta sao?”
“Tình cảm? Ha ha, tại sao đến giờ ngươi vẫn không hiểu?” Người nọ khẽ cười, dung nhan càng thêm tuấn mỹ vài phần.
“Trình Song Ngân!” Mái tóc đen của y tán loạn rũ trên vai, hơi thở có chút gấp, mặt có chút hồng, quần áo có chút xộc xệch, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi nói bậy bạ gì với Tiểu Dược?”
“Cái gì a, ta chỉ là nói cho hắn biết, giáo chủ đại nhân lúc lên giường… Thích nằm ở dưới.”
“Ngươi!” Từ Tình hung hăng trừng hắn, trong ánh mắt cơ hồ có thể phóng ra dao.
Đáng tiếc Trình Song Ngân cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ cười híp mắt nói: “Ý, không đúng sao? Xem ra ta già rồi, không cẩn thận nhớ lầm. Không bằng lần sau gặp lại Tiểu Dược thì kể cho hắn nghe chuyện thân mật của chúng ta lúc trước đi…”
“Ta thân mật với ngươi lúc nào hả?”
“Không có cũng không sao, chỉ cần Tiểu Dược chịu tin là đủ rồi.”
Từ Tình tức giận đến nói không ra lời.
Mà Trình Song Ngân chỉ thản nhiên mỉm cười, chậm rãi bưng chén uống trà, thái độ tuyệt không sợ hãi.
Kết quả, dù sao vẫn là Từ Tình bại trận trước, hỏi: “Ngươi trêu đùa ta như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?”
Trình Song Ngân “A” một tiếng, cười nói: “Giáo chủ hằng đêm cùng người trong lòng ôm ôm ấp ấp, không biết vui sướng đến nhường nào, ta lại một mình chăn đơn gối chiếc khó ngủ, nghĩ như thế nào cũng thấy không công bằng.”
Hắn nói chuyện giọng điệu rất ôn hòa, nhưng bên trong lại ẩn giấu ý đồ uy hiếp.
Từ Tình hết cách, đành phải thở dài, hỏi: “Được rồi, lại cho Triệu Du nghỉ ngơi nửa tháng, như vậy ngươi đã hài lòng chưa?”
“Một tháng.”
“Này! Ngươi đừng được nước làm tới!”
Trình Song Ngân cười a cười, khóe miệng cong cong, dài giọng phun ra hai chữ: “Lâm Dược…”
“Được, thành giao!”
– Toàn Văn Hoàn –
____________________
[1] Tuẫn tình tự vẫn: tự tử chết theo người yêu.
[2] Phong tư trác tuyệt: phong độ ngời ngời.
[3] Gia gia: ông nội.
[4] Tàng bảo đồ: bản đồ kho báu.
[5] Song túc song tê: cùng đi cùng dừng, đồng hành cùng nhau.
[6] Ôn nhu hương, anh hùng trủng: “trủng” ở đây nghĩa là mồ mả, ý nói sắc đẹp làm chết anh hùng.