Liễm Mi
Chương 2 :
Ngày đăng: 08:02 19/04/20
Thời điểm nói đến chữ “giết” kia, ánh mắt Từ Tình thẳng tắp rơi xuống một nơi nào đó ở phía trước, nắm tay siết chặt, toàn thân run rẩy không ngừng. Rồi sau đó lại cúi đầu ho khan, đôi con ngươi mở thật to, biểu tình hốt hoảng, khuôn mặt dữ tợn.
Lâm Dược bị bộ dáng này của y làm cho hoảng sợ, vội vàng xông lên phía trước, đưa tay vuốt vuốt lưng y, ôn nhu khuyên nhủ: “Thân thể ngươi không tốt, ngàn vạn lần đừng tùy tiện tức giận.”
Đáng tiếc Từ Tình chẳng chút mảy may lĩnh tình, hung hăng trừng mắt với cậu, một phát hất tay cậu ra.
Lâm Dược thở dài một hơi, cười khổ vài tiếng, tiếp tục mềm nhẹ, nhỏ giọng dỗ dành: “Đều là lỗi của ta. Sớm biết ngươi sẽ tức giận như vậy, ta đã không nhắc đến cái tên giáo chủ hỗn đản không chuyện ác nào không làm kia rồi!”
“Không chuyện ác nào không làm? Ngươi biết được chuyện ác giáo chủ từng làm?”
“Đương nhiên!” Lâm Dược vốn định nói là chính cha của ta đã bị người trong ma giáo bắt đi, nhưng cuối cùng vẫn sửa lại lời sắp ra khỏi miệng, đáp: “Ta cho dù có ngu ngốc thế nào, cũng nhìn ra được ngươi bị hắn hãm hại thê thảm.”
“Phải a.” Từ Tình cười sầu thảm, thanh âm trầm thấp nỉ non, hữu khí vô lực thì thầm: “Cả đời này của ta, tất cả đều hủy trong tay hắn.”
Nghe vậy, Lâm Dược bỗng nhiên thấy ngực như nghẹn lại, thật sự là đau lòng muốn chết, nhịn không được giật giật tay áo của y, tràn đầy căm phẫn kêu lên: “Cái tên sắc lão đầu[1] kia thực quá ghê tởm! Cho dù thích ngươi như thế nào, cũng không nên cưỡng đoạt dân nam, còn dám nhốt ngươi ở trong này nữa! Nếu không phải võ công của ta yếu kém, lúc này đã sớm chạy tới liều mạng với lão…”
Lâm Dược càng nói càng hăng, Từ Tình nghe được lại giật mình không thôi, chậm rãi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được bật thốt: “Làm sao ngươi biết… Giáo chủ là một lão già?”
“Hả? Ơ, ta nghe nói giáo chủ võ công cao cường, hơn mười năm trước một tay sáng lập ra ma giáo này, nói vậy chẳng phải đã lớn tuổi rồi sao?”
“…” Mắt Từ Tình nháy cũng không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm Lâm Dược, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái, một hồi lâu sau mới kềm lại cảm xúc, thản nhiên mở miệng nói: “Giáo chủ cầm tinh con hổ, năm nay bất quá mới ba mươi hai tuổi, tuyệt không già.”
“Ý? Tuổi vậy chưa tính là già à?” Nghe vậy, Lâm Dược không chút nghĩ ngợi hỏi lại một câu.
Từ Tình bị cậu làm cho nghẹn họng không nói ra lời, sắc mặt âm u, cực kỳ cổ quái. Một lát sau, lại đột nhiên khẽ cong khóe miệng, phì một tiếng bật cười, đứt quãng đáp: “Đối với ngươi mà nói… Đích thật là già rồi…”
Một bên nói, một bên nâng tay che đi nửa gương mặt, cười không ngừng, cười đến ho khan cũng không chịu dừng lại.
Y vốn có bộ dáng yếu đuối, như lung lay sắp ngã, giờ phút này lại vừa cười vừa ho khan, càng có vẻ chật vật, vô cùng khiến người ta sợ hãi.
Lâm Dược ngơ ngác ở đứng bên cạnh, không hiểu gì cả.
Tuy rằng cậu ở cùng Từ Tình đã hơn nửa tháng, lại không chút nào hiểu được tâm tư của đối phương, rõ ràng một khắc trước còn lạnh lùng tràn đầy hận ý, vậy mà trong nháy mắt liền cười to không dứt là sao?
Y đến tột cùng… Là cười cái gì?
Lâm Dược liên tiếp hỏi mấy lần, cũng không thấy Từ Tình trả lời, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng, không nói một lời nhìn y đăm đăm.
Đợi một lúc lâu, rốt cuộc Từ Tình mới ngưng cười, khẽ thở hổn hển, như cười như không liếc Lâm Dược một cái, nói: “Ngươi nếu quét xong, cũng nên rời khỏi chỗ này đi. Giáo chủ mặc dù là một lão già, tính tình lại rất nóng nảy, nếu nhìn thấy mặt ngươi, có thể tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nói xong, lại cười rộ lên, xoay người trở vào trong nhà.
Lâm Dược kìm lòng không đậu theo sát hai bước, yên lặng nhìn bóng lưng kia, mặc dù không biết Từ Tình tại sao phải cười, nhưng trái tim lại nhịn không được mà đập rộn lên, hơi thở hỗn loạn.
Bản thân mình rốt cuộc là mắc cái chứng gì vậy?
Cha mất tích còn chưa tìm được, lại ở chỗ này nổi máu hoa si[2], thật sự đáng đánh.
Nghĩ nghĩ, lại đưa tay gõ trán mình, khiêng cây chổi rời khỏi rừng cây. Dọc theo đường đi, vừa bước vừa cân nhắc cha của cậu rốt cuộc bị nhốt ở đâu, đương lúc xuất thần, chợt nghe sau lưng có người gọi một tiếng: “Tiểu Dược.”
“Hả? A a!” Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, vội vàng nắm chặt cây chổi vung vẩy lung tung, miệng hô to: “Ta một mực quét rác ở chỗ này, không có làm chuyện xấu gì hết!”
Lúc vừa thét lên được một nửa, đột nhiên nhớ tới thanh âm mới rồi rất quen tai, nhìn lại, không khỏi vui mừng quá đỗi. Nguyên lai, phía sau có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo thanh tú đang đứng, dịu dàng khẽ cười —— chính là ca ca của cậu, Lâm Trầm
“Đại ca,” Lâm Dược không chút nghĩ ngợi nhào tới, ôm tay Lâm Trầm, kêu lên: “Sao ca lại ở chỗ này?”
Lâm Trầm nhìn xung quanh, sau khi xác định gần đó cũng không có người nào khác, mới cười đáp: “Cha vẫn luôn không rõ tăm tích, đệ tiểu tử thúi này lại bỏ nhà ra đi, ta đương nhiên phải đến nơi này tìm người chứ.”
“…” Lâm Dược thật sự cực kỳ thống hận cái bộ dáng này của Lý Phượng Lai, nhưng lại không có cách nào nói ra lời phản bác, chỉ còn cách trân trân mà trừng mắt nhìn hắn.
Lý Phượng Lai vẫn miệng cười sáng lạn như trước, nhẹ nhàng lung lay chiết phiến trong tay, hỏi: “Như thế nào? Ta nói vô cùng có lý chứ? Tuy rằng hôm nay ta giúp ngươi một đại ân, bất quá ngươi không cần cảm ơn, chỉ cần gọi ta một tiếng “ca ca tốt” là được.”
Nói xong, đưa tay đẩy cằm Lâm Dược lên, giọng điệu khinh bạc đến cực điểm.
Lâm Dược tức giận tới mặt mũi trắng bệch, dùng hết sức đạp hắn một cước, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Vô lại!”
Sau đó lắc lắc tay áo, xoay người lại chạy trở về rừng cây.
Lời nói kia của Lý Phượng Lai quả thật rất có lý.
Thế nhưng…
Thế nhưng, bất kể như thế nào cậu cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.
Nhất kiến chung tình cũng tốt, lâu ngày sinh tình cũng được, dù thế nào đi nữa cậu chính là yêu mến Từ Tình. Nếu đã thích người kia, làm gì có cái đạo lý liên hợp với người khác mà lừa dối y?
Nhưng nếu nói với Từ Tình chân tướng mọi việc, lại sợ ảnh hưởng đến kế hoạch cứu người.
Lâm Dược nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, bất tri bất giác, lại đi trở về bên hàn đàm. Nhưng Từ Tình cũng không ở dưới nước, mà trong thạch ốc lại mơ hồ truyền đến tiếng ho khan.
Lâm Dược trước kia chưa từng tiến vào gian phòng ốc kia, giờ phút này, bởi vì tâm thần hoảng hốt không yên, lại đưa tay đẩy cửa phòng ra, thật cẩn thận bước vào.
Trong phòng tối đen như mực.
Chỉ mơ hồ thấy được một cái bàn cùng một chiếc giường, thực sự là sơ sài đến cực điểm.
Mà Từ Tình thì đang nằm trên giường lớn, thân thể hơi cuộn tròn lại, ho khan không ngừng. Lúc y nhìn thấy Lâm Dược, cũng chỉ uể oải ngẩng đầu lên, giương giương đôi mắt, khàn giọng hỏi: “Vì sao lại trở lại?”
Lâm Dược há miệng thở dốc, căn bản không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.
Nói tên thích khách vừa rồi kỳ thật là giả?
Hay là nói, bản thân mình thực ra là gian tế trà trộn vào ma giáo?
Vô luận là cái nào cũng đều không thỏa đáng.
Đôi mi cậu chớp rồi lại chớp, bàn tay hết nắm rồi lại buông, cuối cùng chỉ tiến lên từng bước, hết sức nghiêm túc nói: “Ta thích ngươi.”
Từ Tình nghe xong lặng đi một chút, hừ lạnh đáp: “Vừa rồi ngươi đã nói qua.”
“Ta thật sự thích ngươi.” Lâm Dược lại lặp lại một lần, đột nhiên nghiêng thân về phía trước, xoay người hôn nhẹ lên má Từ Tình, sau đó cực kỳ mau chóng mà thối lui, từng chữ từng chữ một nói: “Ngươi nếu đã không thích lão giáo chủ kia, vậy thì dứt khoát cùng ta bỏ trốn đi, được không?”
_____________________
[1] Sắc lão đầu: lão già dê.
[2] Hoa si: mê gái, mê trai.
[3] Nguyên văn là “vô bi diệc vô hỉ”: không buồn cũng không vui, không có cảm xúc.
[4] Chiết phiến: quạt xếp, quạt giấy.