Liễm Mi
Chương 7 :
Ngày đăng: 08:02 19/04/20
Biết rõ Lâm Dược sẽ không quay lại, mà vẫn muốn ở trong biển lửa chờ hắn.
Biết rõ Lâm Dược phản bội mình, lại luyến tiếc không muốn tổn thương hắn dù chỉ một mảy may.
Biết rõ là hư tình giả ý, nhưng vẫn… kìm lòng không được mà càng lún càng sâu.
Hết thảy hết thảy, đều sớm nói rõ y thích Lâm Dược, nhưng lại vẫn cứ giả vờ thờ ơ, mãi cho đến giờ khắc này, mới không thể không nhìn thẳng vào tình cảm của chính mình.
Nghĩ vậy, Từ Tình bỗng thấy toàn thân rét run, không tự chủ được nắm chặt tay, cúi đầu thì thầm: “Ta thích hắn, ta thích hắn, ta… Ta phải làm sao bây giờ…”
Y cứ một lần rồi lại một lần tự hỏi, thanh âm càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.
Lâm Dược vốn là có mục đích tiếp cận y, hiện giờ lại càng hận y đến tận xương, thế nhưng y lại một mực yêu thương hắn, làm sao bây giờ!?
Y đường đường là giáo chủ đứng đầu một giáo, một thân tuyệt thế võ công, nhưng kết quả… Nếu đã định phải khổ đau vì yêu, vậy cho dù là thiên hạ vô địch, cũng không cách nào thoát khỏi một chữ tình.
Nghĩ tới đây, lại bắt đầu ho khan từng đợt.
Trình Song Ngân vội vươn tay vỗ vỗ lưng Từ Tình, cẩn thận giúp y thuận khí, dịu dàng hỏi: “Còn làm sao nữa? Một đao giết chết tiểu tử đó là xong mà?”
Hắn khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn hòa như nước.
Từ Tình nghe vậy cả người chấn động, lập tức gạt tay Trình Song Ngân ra, cắn răng nói: “Không thể được.”
“Giáo chủ đã quên trước kia ngài đối phó với kẻ phản bội thế nào sao?” Trình Song Ngân lui về phía sau, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại, “Ngài từ khi nào trở nên không quả quyết như thế?”
Từ Tình không để ý tới hắn, chỉ cứng rắn hít một hơi, lảo đảo đứng lên khỏi ghế, quay đầu đi về phía cửa.
“Giáo chủ,” Trình Song Ngân vẫn giữ bộ dáng tươi cười, thở dài như có như không, “Nếu hiện tại không giết hắn, chỉ sợ tương lai người chết sẽ là giáo chủ”.
Từ Tình bước chậm lại, không quay đầu, chỉ nâng tay ôm ngực, sâu kín phun ra vài chữ: “Không sao”.
Dứt lời, đi nhanh về phía trước.Thân thể vẫn suy yếu.Mà nơi đau nhất chính là tim của y.
Từ lần đầu bị phản bội cũng là lúc y quyết định sẽ không thích bất kỳ ai nữa, nào ngờ hơn mười năm trôi qua, lại lần nữa rơi vào vòng luân hồi này.
Lâm Dược Lâm Dược Lâm Dược…
Chỉ cần đọc cái tên này, liền thấy cả người đau nhức.
Từ Tình vốn đã không có cách nào tra tấn Lâm Dược, hiện giờ còn xác định được tâm ý của mình, lại càng vội vàng nấu thuốc, rót nước, chạy về phòng trị thương cho Lâm Dược.
May mà Lâm Dược đã mê man, y không cần đối diện với ánh mắt tràn ngập hận ý đó. Thế nhưng toàn thân người kia thương tích dày đặc, lại dính đầy đất cát, thật khiến cho người ta hết hồn.
Từ Tình lau chùi thân thể Lâm Dược, hai tay cũng không ngừng run rẩy. Cảm xúc của y cực kỳ mờ mịt, tự hỏi chính mình, làm sao bây giờ.
Yêu một người không yêu mình, làm sao bây giờ?
Thích Lâm Dược như vậy, làm sao bây giờ?
… Không phải hắn chết, thì là mình chết.
Phương pháp để chấm dứt thống khổ, kỳ thật rất đơn giản.
Nhưng mà Từ Tình lại đột nhiên luyến tiếc, y ôm chặt lấy thân thể đơn bạc của Lâm Dược, nhẹ nhàng tựa vào, vô cùng lưu luyến cơ thể ấm áp kia.
Lâm Dược ngủ không an ổn, bị y ôm như vậy liền tỉnh giấc. Nhìn thấy Từ Tình thì theo thói quen lộ ra tươi cười, nhưng lại lập tức mím môi, trong con ngươi u ám dấy lên hận ý nồng đậm.
Đã từng yêu bao nhiêu, thì hiện giờ lại hận đến bấy nhiêu.
Không quản bị lợi dụng, bị lừa gạt, thậm chí không quản Từ Tình có thích mình không. Nhưng thù giết cha giết anh, có thể nào không báo.
Vừa nghĩ liền đưa miệng đến gần, nhắm ngay cái cổ trắng nõn của Từ Tình, hung hăng cắn xuống.
Tay chân không thể động đậy.Bên người cũng không có vũ khí.
Hay là trong giáo xảy ra biến cố?
“Triệu Du!” Trong đầu Từ Tình hết sức hỗn loạn, sau khi kêu mấy lần mới nhớ Triệu Du đã đi tìm đại phu, căn bản không ở bên người. Y tự thấy võ công mình không kém nam tử này, nhưng lúc này y không có tâm tình đánh nhau, chỉ ôm chặt Lâm Dược, tiếp tục truyền chân khí cho cậu.
Vừa không quản người đến có mục đích gì, cũng không quản trong giáo đã xảy ra chuyện gì, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới Lâm Dược.
Sống chết trước mặt, lại hoàn toàn không đặt kẻ thù ở trong mắt.
Lý Phượng Lai thấy vậy buồn cười, phe phẩy chiết phiến bước tới hỏi: “Giáo chủ đại nhân, hình như ngài nên đem tiểu đệ nhà ta trả lại cho ta chứ?”
Từ Tình tùy tay kéo khăn trải giường bao lấy thân thể Lâm Dược, ôm chặt hơn một chút, không thèm để ý.
Lý Phượng Lai hết cách, đành gấp quạt lại, xuất chiêu điểm huyệt y.
Từ Tình lúc này mới dùng một tay cùng hắn đối chiêu, tay kia vẫn gắt gao nắm tay Lâm Dược, không chịu buông lỏng. Y phân tâm, chân khí hơn phân nửa đang đặt trên người Lâm Dược, tất nhiên nhanh chóng rơi xuống hạ phong, liên tiếp trúng chưởng.
Dù là vậy, vẫn gắt gao bảo vệ người trong lòng.
Lý Phượng Lai khóe miệng giật giật, thở dài: “Này này, nếu giờ ngươi chịu buông tay, tiểu đệ nhà ta vẫn còn cứu được. Nếu không, chưa chết cũng bị ngươi hại chết.”
“Cái gì, ngươi có thể cứu hắn?”
“Đoàn thần y ở Lạc Hà sơn là lão bằng hữu của ta, ngươi hẳn phải nghe qua đại danh của hắn rồi hả? Người chết hóa thành xương trắng còn cứu sống được, chuyện này thì có đáng gì.”
“Thần y…” Từ Tình thì thào hai chữ này, nhất thời có chút thất thần. Thậm chí Lý Phượng Lai chụp được tay y cũng không né tránh, thẳng thừng tiếp một chưởng, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Lý Phượng Lai “A” một tiếng, hối hận một chưởng này ra tay quá nặng.
Từ Tình lại không để ý chút nào.
Y khụy một gối, thân thể lung lay sắp đổ, nhưng vẫn bảo hộ tốt Lâm Dược trong lòng, ánh mắt tĩnh lặng như nước nhìn dung nhan tinh xảo kia, nhẹ nhàng nói: “Cứu hắn”.
Lý Phượng Lai ngẩn ngơ, phát hiện Từ Tình cắn chặt răng, biểu cảm có chút vặn vẹo, ánh mắt lại ôn nhu đến cực điểm, vừa thâm tình lại vừa khủng bố.
“Cứu hắn.” Từ Tình lặp lại một lần, sắc mặt tái nhợt, hình như nói ra hai chữ này, đã dùng hết khí lực toàn thân.
Lý Phượng Lai gật gật đầu, vội vàng đón lấy Lâm Dược từ trong lồng ngực của y.
Từ Tình lúc này mới buông lỏng người, mắt thẳng tắp nhìn Lâm Dược, bên môi mới hơi hé lộ chút ý cười, miệng đã trào ra một búng máu, “Bịch” một tiếng té lăn ra đất.
… Chết rồi!?
Lý Phượng Lai chớp chớp mắt, vừa định nhấc chân đá thử, liền thấy một người đẩy cửa bước vào.
Trình Song Ngân mắt phủ vải đen, mò mẫm đi vào, hỏi: “Giáo chủ, đã xảy ra chuyện gì…”
“Vừa mới ngất thôi.” Lý Phượng Lai phẩy phẩy chiết phiến, cười hì hì: “Cái tên tiểu đệ ngu ngốc nhà ta này, thế nhưng lại lấy dao tự đâm mình, kết quả là hại ta phí công đánh nhau với giáo chủ một trận”.
Trình Song Ngân nghe vậy, hiếm có mà biến sắc. Một lúc sau mới mím môi cười cười, mềm mỏng nói: “Quả là khờ khạo. Ta chỉ nghĩ giáo chủ sẽ cam tâm tình nguyện để hắn đâm một nhát, không nghĩ tới… hắn cũng vậy. Thanh chủy thủ này là đặc chế, chỉ có thể tổn hại ngoài da, nhưng ta sợ giáo chủ công lực cao cường nên trên đầu dao đã bôi không ít thuốc mê, ngươi tốt nhất mau tìm đại phu chữa cho hắn đi”.
“Ừm, đa tạ Trình huynh ra tay tương trợ”.
“Giáo chủ vì tiểu tử này thần hồn điên đảo, ngay cả công việc trong giáo cũng bỏ phế, ta tất nhiên phải nghĩ biện pháp tiễn hắn đi”.
Dừng một chút, lại cười: “Hơn nữa còn có thể làm cho Lý công tử thiếu ta một lần nhân tình, vụ mua bán này thật sự lời to”.
Lý Phượng Lai cũng ha hả cười theo, bế Lâm Dược đi ra khỏi cửa, đáp: “Ta chỉ biết giáo chủ đại nhân võ công cao cường, không ngờ được, kẻ chân chính lợi hại thì ra chính là Trình huynh ngươi”.
Trình Song Ngân nghe xong cũng không phản bác, chỉ nâng tay sờ lên miếng vải đen trên mắt, lẳng lặng cười nhạt.
___________________
[1] Vong tình: say sưa, thỏa thích (Gek giữ nguyên Hán Việt cho đỡ thô! ^^”)