Liên Hoa Bảo Giám
Chương 121 : Ngạc ngư - biến dị - lời nói thật
Ngày đăng: 01:02 19/04/20
Theo vải bạt rơi xuống đất, một pho tượng cự thú to lớn được đả tạo từ kim thiết xuất hiện trước mặt Đỗ Trần.
Đây là thánh khí của L"G sao? Dị thú này sao lại là một con ngạc ngư (cá sấu), nếu muốn nói điểm khác nhau chính là nó rất thần kỳ. "Ngạc ngư" này thân dài quá hai mươi thước, trên lưng có nhiều khối da dày, mỗi một khối đều có một đầu lâu lớn nhỏ, hơn nữa miệng lớn đỏ lòm mở ra trông giống như còn sống, phía trong âm u tối om, mắt thường rất khó nhìn thấy sự vật phía trong.
Helen sử dụng nhiếp hồn thuật với bốn hộ vệ. Đỗ Trần gọi Dịch Cốt tới bên người, thấp giọng nói:
"Đây là loại hình thánh khí gì?"
Dịch Cốt lắc đầu:
"Ta cũng chưa bao giờ gặp qua loại hình thánh khí này. Thiếu gia, ngươi cẩn thận một chút, L"G dám dụng thánh khí này tru sát tất cả cao thủ tham gia, tất nhiên có điều ỷ trượng (dựa dẫm)."
Đỗ Trần đi vòng quanh thánh khí một vòng nhưng không có phát hiện cơ quan tinh mật ở mặt trên, nói cách khác, thánh khí này không thể phá giải từ bên ngoài.
"Có ý tứ!"
Đỗ Trần đi tới mặt trước của thánh khí hình ngạc ngư, nhìn miệng mở ra giống như một cái thông đạo bình thường, trong lòng hắn chớp động, chẳng lẽ cơ quan ở bên trong miệng "ngạc ngư"?
Chỉ bằng một kiện thánh khí như vậy lại có thể giết chết tất cả cao cấp đấu thần sao? Có thể sao?
Đỗ Trần nói thầm:
"Helen, kêu Susan tới đây."
Chờ mãng xà màu vàng Susan tới nơi, Đỗ Trần chỉ vào miệng đang mở của ngạc ngư:
"Ngươi tìm mấy bằng hữu vào xem."
Susan "ti ti" kêu hai tiếng, tiếp đó, chẳng biết từ đâu có mấy lão chuột chạy tới "chi chi" liền chạy vào trong, trong chốc lát tiểu lão thử đi đến cạnh Susan nói thầm vài câu.
"Miện hạ tôn quý, bằng hữu của ta không phát hiện thấy gì cả. Bên trong trống rỗng!"
Quái! Đỗ Trần nhíu mày cùng với Dịch Cốt cước đạp liên hoa tiến vào miệng rộng" của ngạc ngư.
Hắc động bên trong mọi nơi đều nhìn không tới, chờ Dịch Cốt lấy ra dạ minh châu chiếu sáng, Đỗ Trần mới thấy mình đang ở trong một cái tiểu không gian hình tròn, bốn vách toàn bộ là kim chúc văn vộ tinh vi, trong đó có một lỗ rất nhỏ.
Đỗ Trần cùng Dịch Cốt cước đạp hoa sen tiến vào "miệng rộng của ngạc ngư", hắn thấp giọng nói:
"Không việc gì đâu, đừng rời khỏi liên hoa của ta thì ngươi không có nguy hiểm gì, thánh khí của ta là khắc tinh của hết thảy vong linh!"
Dịch Cốt nghe vậy con mắt sáng ngời, không khỏi đắc ý:
"Lạp mễ mạt đế tố! Vinh diệu của Da Tát thần chiếu rọi tới chúng ta!"
Da Tát thần chó má! Phải là "Bồ Đào lão tổ" phù hộ! Đỗ Trần cũng giải thích cho Dịch Cốt. Một mặt tiếp tục mở khóa, một mặt thấp giọng nói ra phân tích của chính mình, lại dò hỏi:
"Hai vị thành đường trưởng lão của giáo hội rất có thể đầu phục một thế lực khác, ngươi có dấu vết gì không?"
Dịch Cốt mê mang lắc đầu, phẫn nộ nói:
"Điều này sao có thể? L"G cùng Phillip đáng chết, bọn họ quả nhiên bỏ qua vinh diệu của Da Tát thần để đầu nhập thế lực khác?"
"Nhỏ giọng thôi, không nên để Helen ở bên ngoài nghe thấy!"
Xem ra Dịch Cốt cùng Bác Bì thật là không biết, Đỗ Trần tiếp tục nói:
"Bây giờ điều ta lo lắng nhất chính là việc mẫu thân của ta - Mayfair mất tích, tất cả đều cùng có quan hệ tới thế lực kia! Chúng ta đang cùng một đối thủ cực kỳ cường đại đấu."
"Thiếu gia, Brook nguyện vì ngài mà chiến!"
Dịch Cốt cúi mình, nói vài phần tráng liệt.
Đỗ Trần cười cười:
"Không cần lo lắng, đối thủ của chúng ta quá mạnh! Dịch cốt, ngươi biết cảnh giới cao nhất của thiết thành là gì không?"
Nhìn hình dáng mờ mịt của Dịch Cốt, khóe miệng Đỗ Trần lướt qua một nụ cười:
"Đạo tặc không dùng dao!"
Cách!
Liên Hoa Bảo Giám