Liên Hoa Bảo Giám

Chương 161 : Thẩm phán - P1

Ngày đăng: 01:02 19/04/20






Thái độ của thống lĩnh thành vệ đội đế đô Boozer cực kỳ xúc phạm và bá đạo, có trong tay ba ngàn thành quản, việc chính là trị an nội vụ, hào ngôn hùng tâm. Ách, sai rồi, nhân gia là lão đại của thành quản đế đô, hắn chỉ cần thành quản cũng không cần làm vậy.



Ngày thường không ít bần dân bị thành vệ đội cùng binh lính đế đô áp bức, nhưng đại bộ phận vẫn như cũ không tản đi mà đứng xa xa nhìn tình hình nơi này, có mấy người cơ trí đã chạy đi báo tin cho lão Fuye. Đỗ Trần đứng trên nóc, lạnh lùng nhìn Boozer, trong lòng thầm hận, tên hỗn đản đã nhiều lần khi dễ dân chúng chính là tên tướng quân cao gầy tóc màu lam mới hơn ba mươi tuổi này.



Đỗ Trần nhẹ nhàng phủi áo, tiêu sái phiêu nhiên hạ xuống trước mặt Boozer, Lucy cùng Lily cũng theo sát sau đó: 

- Gicirek thượng tướng muốn bắt ta sao? Hừ, tội danh gì chứ?



Boozer hung hăng vung tay lên, binh linh phía sau hắn rút đao kiếm, vây lấy Đỗ Trần cùng hai vị lão tổ mẫu: 

- Tới sở thẩm phán đế quốc, ngươi tự nhiên sẽ biết.



- Sở thẩm phán sao? A, đấu thần phù hộ.

Đỗ Trần trong lòng vô cùng ghét quý tộc có ác tâm, kéo dài thanh âm: 

- Rốt cuộc là ta phạm vào tội gì mà phải tới sở thẩm phán của đế quốc? Đây là nơi để thẩm tra đại án của đế quốc a.



Hắn nhìn Boozer từ trên xuống dưới, trong lòng suy nghĩ có nên thay bình dân giáo huấn cho hắn một chút không.



- Gicirek thượng tướng muốn bắt ta, đuơng nhiên có thể! Nhưng ta thân là huân tước của đế quốc, hậu duệ thần Shigeru, theo luật pháp của thánh giáo, các ngươi bây giờ phải xuất ra thư của thánh giáo cùng ấn tín của đế quốc lễ pháp đại thần, nếu không ta có quyền nói các ngươi tiết độc thần ân, miệt thị pháp luật đế quốc.



Đỗ Trần dựa theo lễ nghi của quý tộc cùng trình tự pháp luật xử lý chuyện này, rất hiển nhiên, hắn muốn mượn cơ hội củng cố ấn tượng tuyệt vời của mình trong lòng hai vị lão tổ mẫu.



Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, trong lòng thầm nghĩ, với thế cục của đế đô bây giờ, dám chắc là có người cố ý chỉnh mình. Hơn nữa, đêm qua mình đã tham gia yến hội của hoàng thất, cũng nhận tước vị bá tước của đế quốc, lĩnh chủ của tám trăm dặm hai bên bờ sông New Zealand, chuyện này còn là bí mật truyền lưu trong nội bộ hoàng thất. Nếu không ai lại ngu xuẩn sau khi hoàng đế bệ hạ thay đổi thái độ, tìm đến một vị chư hầu địa phương gây phiền toái chứ?
Binh lính thành vệ đội cưỡi ngựa, nghênh ngang đi giữa đường, mà Đỗ Trần lại bị một trong những binh lính đó áp giải về trụ sở. Vừa đi, những binh lính còn châm biến Đỗ Trần.



Các bình dân ở thành nam nhìn thấy hết thảy, trong lòng phẫn hận chửi bới không ngừng, nhưng trong tay những binh lính là đao thương khiến bọn họ không dám tiến lên, Đỗ Trần thật ra rất thản nhiên, trên đường không ngừng chào hỏi các bình dân, có mấy hương thân ngày thường chịu đại ân của hắn áy náy cúi đầu, ý bảo chính mình không giúp được ân nhân, Đỗ Trần chỉ mỉm cười gật đầu với họ...



Nụ cười thân thiện, khuôn mặt tuấn lãng như mặt trời, còn có gông trên cổ nặng nề, binh lính thành vệ đội diễu võ dương oai, tràng cảnh trước mắt, lập tức kích phát lửa giận của phần lớn bình dân ở thành nam. Đúng vậy, bọn họ không dám công nhiên tiến lên vì đại nhân Francis đòi một chút công đạo, bởi vì binh lính thành vệ đội có nhiều cớ để xử phạt bọn họ, nhưng có quy định nào của pháp luật khiến bình dân đế đô không được đi đường?



Người càng ngày càng nhiều đi theo sau Đỗ Trần, chờ tới khi đi tới sở thẩm phán ở phía đông quảng trường thánh Bowen, thì đội ngũ đông đảo đã ước chừng mấy ngàn người, trong đó tuyệt đại bộ phận đều chịu qua ân huệ của Đỗ Trần, thậm chí còn có bần dân nhờ sản nghiệp từ thiện cơ kim của Đỗ Trần cung ứng khiến bọn họ nuôi được miệng ăn.

Tiếp đó, tin tức dần dần khuyến tán ra, càng ngày càng nhiều bình dân đế đô chạy tới quảng trường thánh Bowen, một bộ phận là xem náo nhiệt, mà một bộ phận là vì ích lợi của chính mình - Francis bị tuyên án có tội, từ thiện cơ kim cũng sẽ bị phá sản. Vậy, chính mình vừa mới có cuộc sống có cơm ăn áo mặc, sợ rằng lập tức sẽ trở lại cuộc sống ăn xin, nhẫn nhục cơ hàn.



"Hài tử của chúng ta không thể lại tiếp tục mặc quần áo lam lũ đi ăn xin được, chúng ta không thể mang theo cha mẹ ban đêm ra đường ngủ, chúng ta càng không thể từ một công nhân tác phường đường đường chính chính lại một lần nữa trở thành lưu dân... Vì không để tình huống đáng sợ này phát sinh, để cho chúng ta cuộc sống, Francis đại nhân cho chúng ta nhà ở, cho chúng ta hy vọng về cuộc sống không thể bị tuyên án có tội! Tuyệt đối không thể!"



Đây là ý nghĩ mộc mạc của tất cả bần dân.



-----------



Sở thẩm phán của Lanning đế quốc, phòng thẩm phán.



Đỗ Trần trực tiếp bị giải tới phòng thụ thẩm, nhìn mấy đại nhân vật ngồi sau bục thẩm phán, Đỗ Trần bĩu môi, lớn tiếng nói: 

- Lễ pháp đại thần công tước Videnov, thượng tướng quân đoàn trưởng thủ bị đế đô Gicirek, thần nghị sở phó đại nhân Johns, đại thần dân chính đế đô Boren... a a, hôm nay có thật nhiều đại nhân vật tới.. Chẳng lẽ chỉ vì một huân tước nhỏ nhoi sao?

Liên Hoa Bảo Giám