Liên Hoa Bảo Giám

Chương 172 : Mục tiêu đại hạp cốc Auerbach

Ngày đăng: 01:03 19/04/20




Đỗ Trần cả kinh, ngẩng đầu nhìn hai lão tổ mẫu một chút.



Lily phẫn hận dậm chân, cả giận nói: 

- Quá đáng rồi, giết con dân của chính mình sao! Tại sao! Thú nhân Mc Allen cũng rơi vào tình trạng này? Bọn họ quả thực đáng chết!



Lucy so với muội muội trầm ổn rất nhiều, nàng hơi trầm ngâm, thở dài nói: 

- Giết con dân không phản loạn, bỏ qua binh nguyên, bỏ qua phú thuế.... vậy chỉ có một lý do, người chết mới có khả năng giữ bí mật.



Đỗ Trần cũng thở dài, nói với lão nhân: 

- Xem ra, các ngươi biết một số chuyện mà vốn các ngươi không nên biết.



- Chuyện không nên biết?

Lão nhân cuông quít lắc đầu, thân thể lão được Liên Hoa phúc chiếu đã khôi phục rất nhiều, lão giãy dụa ngồi dậy, thống khổ nói: 

- Không, tuyệt không có khả năng! Chúng ta là một chi Orc sinh sống sở vùng đất Coulumb rất xa xôi, cơ hồ không có liên lạc gì với ngoại giới, vậy chúng sao làm sao có thể biết chuyện không nên biết.



- Không, không phải như thế, chẳng lẽ... chúng ta chọc giận chí cao phụ thần sao? Phụ thần trừng phạt chúng ta sao?

Lão nhân thống khổ vò đầu, lệ già tuôn rơi.



Đỗ Trần chẳng biết an ủi lão thế nào, trong một thôn nhỏ xa xôi, các hương thân thân như người một nhà vốn hạnh phúc bình yên sinh sống, đột nhiên có một khoản kim tệ lớn từ trên trời rơi xuống, mọi người vui vẻ xuất ngoại, nhưng không nghĩ tới, sau kim tệ là đồ đao... loại đả kích này, lão nhân không quen với sự biến đổi của thế sự không cách nào thừa nhận.



Nhưng theo lưu ý của Đỗ Trần, hai tay lão nhân mặc dù cũng là mười ngón như nhân loại, nhưng đầu ngón tay bọn họ như là móng vuốt nhọn, có chút giống móng vuốt của loài chuột, đầu ngón tay có chút giống xuyên sơn giáp. Hoàn toàn có thể tưởng tượng, đặc thù sinh lý hạng nhất của người Orc chẳng những ban cho bọn họ hay tay linh xảo giống nhân loại, còn cho cho họ một số năng lực đặc biệt...




Lão gật gật đầu: 

- Tốt, ta đưa cho ngài bộ lông của ta, hơn nữa nói cho ngài, bộ mật ngữ này của chúng ta chỉ có trưởng lão cùng người kế thừa mới biết, như vậy, nhi tử của ta sẽ tin ngài.



Lão cúi mình thật sâu với Đỗ Trần, nức nở nói: 

- Đầu thần cường đại mà nhân từ, tánh mạng gần hai trăm bảy mươi ba đồng bào của bộ lạc chúng ta, vậy, vậy giao cả cho ngài.



Đỗ Trần trịnh trọng gật đầu, lại từ trong tay áo lấy ra một cây trong lấy được từ mộ phần Mayfair: 

- Lão bá, ngài nhìn một cái xem, loại rêu này xuất xứ từ đâu?



Đỗ Trần vừa mới nói, lão Bibby đã hít một hơi, vội la lên: 

- Là xuất từ đại thảo nguyên, đây là mùi của rêu A Nỗ Mã, ta có thể xác nhận.



Đỗ Trần trong lòng vui vẻ, lão Bibby lại nói: 

- Đúng vậy, đây chính là rêu A Nỗ Mã, ta có thể chắc chắn, nhưng rêu A Nỗ Mã nghe nói muốn lớn lên phải cần có đấu khí, bởi vậy mùi của nó hết sức đặc biệt, ngửi một lần là không thể quên! Mà khi ta tuổi còn trẻ, cũng ngửi qua mùi của nó.



- Vậy nó xuất xứ từ đâu?



- Thánh địa của thú nhân chúng ta, đại hạp cốc Auerbach.

Liên Hoa Bảo Giám