Liên Hoa Bảo Giám

Chương 22 : Báo Đáp

Ngày đăng: 01:01 19/04/20




Đỗ Trần cực kỳ thành khẩn nhìn Bargnani.



Hắn đã từng nghe những lời đồn về vua Lanning, mọi người đếu nói ông ta là một vị quốc vương rất bình thường, không có công lao hiển hách gì, nhưng có thể giữ vững cơ nghiệp tổ tiên để lại. Đỗ Trần nhận thấy, bất kỳ ai có thể ngồi vững trên ngai vàng, đều không đơn giản, coi thường bọn họ, chính là làm nhục trí tuệ của bản thân.



Bargnani cười nói: 

"Nói tiếp xem nào."



Đỗ Trần nói: 

"Mọi người đều biết, đế quốc dưới sự cai trị của bệ hạ thật phồn vinh, nhưng bệ hạ sức người có hạn, không thể mang ánh sáng của người chiếu lên từng người dân được, vì thế trong đế quốc còn có rất nhiều người nghèo cần được giúp đỡ."



Trò bợ đít này vừa triển khai, có mấy vị quan đã nhíu mày, bọn họ không còn coi Đỗ Trần như một đứa trẻ tầm thường, mà là một đối thủ giảo hoạt.



Đỗ Trần tiếp tục nói: 

"Giống như thành St. John, theo thần biết, phía nam còn có mấy vạn người nghèo ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Bệ hạ, thành St. John là kinh đô của đế quốc, trái tim của đại lục Iaeste, của cả ba khối đại lục, lại cũng là khuôn mặt của bệ hạ. Nếu như sứ giả ngoại quốc đến bái kiến bệ hạ, nhìn thấy không xa thấy người nghèo ăn uống đói khát, mặc vải thô, thì sẽ đánh giá đế quốc của chúng ta thế nào?"



"To gan, việc triều chính mà ngươi, một đứa trẻ mười lăm tuổi cũng bàn luận được à?" - Có người khó chịu rồi.



Bargnani không ngăn cản vị đại thần phản đối, ngược lại ngồi im xem nhiệt náo. Nhưng công chúa Yuna đỡ cho Đỗ Trần một câu: 

"Các vị, Francis nói là sự thật, có phải không?"



Đỗ Trần đành hướng Yuna cảm tạ, rồi tiếp: 

"Vì thế, thần muốn dùng số tiền này trợ giúp người nghèo phía nam thành, để bọn họ ăn được no, mặc được ấm, như vậy bất kỳ sứ giả nào tới đế đô đều nhìn thấy một đế quốc Lanning cường thịnh, cũng ca ngợi sự thống trị của bệ hạ."



Nói xong, Đỗ Trần nhìn đám đại thần mỉm cười, thầm tính trong lòng, Bargnani chắc sẽ không phản đối, dùng tiền của người khác mua danh cho bản thân, phản đối thì là đồ ngốc.



Đối phó với một lão già ngồi vững ở vương vị mười mấy năm, những trò vặt vãnh đều không có ý nghĩa, vì thế, hắn thành thật chọn một phương pháp chắc chắn nhất - có lời mọi người cùng chia, không chia cho người ngoài.



Quả nhiên, Bargnani nói: 

"Ừ, ngươi nói có đạo lý đấy, ngươi thực sự muốn dùng số tiền ấy trợ giúp người nghèo chứ?"
Hiện tại hắn có thể làm, chính là tìm cách thu được lợi nhiều nhất giữa hai người khổng lồ, có thể coi như đang khiêu vũ trên lưỡi đao.



Nguy hiểm càng lớn tiền kiếm được càng nhiều, kiếp trước Đỗ Trần tin tưởng điểm này, kiếp này cho thánh khí vào khố lừa Ferdinand, cũng vì điểm đó.



Steven đi theo Đỗ Trần ra khỏi đại điện, vừa ra khỏi cửa, hắn lập tức tươi cười chộp tay Đỗ Trần: 

"À, đệ đệ thân ái, ngươi hiện tại là huân tước có mấy nghìn đồng vàng rồi, thế nào, định cho đại ca thân ái của ngươi bao nhiêu đây?"



"Đảm bảo đại ca ngươi có đủ tiền đi cưa gái là được rồi." - Đỗ Trần trả lời cho qua, hắn còn mãi suy nghĩ việc khác.



"Đại ca, Antoine và phụ thân có phải cùng một phe không?"



"Ừm, không tính thế, lão già đó chẳng đắc tội với ai cả."



"Vậy vì sao lão ta giúp ta?" - Đỗ Trần thắc mắc - "Ta không thể tu luyện đấu khí, cũng chẳng phải quan lớn, lão ta giúp ta cũng chẳng có lợi lộc gì."



Steven trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: 

"Trời ạ, ngươi không biết à? Antoine là ông của Avril, thường ngày lão ấy quý đứa cháu gái đó nhất đấy."



Đỗ Trần hoang mang không hiểu: 

"Avril là ai?"



"Tổ tiên ơi, xin ngài cứu thằng Francis đáng thương." - Steven nói oang oang, đến khi vệ sĩ cung đình quát lên, hắn mới cúi đầu cười - "Nói cho ngươi biết Avril..."



"Steven, để ta nói." - Một người từ trong đại điện bước nhanh ra, Đỗ Trần nhìn, hóa ra chính là thủ tướng Antoine.



"Avril là cháu gái ta, là thiếu nữ mà ngươi cứu ngày Thần An."

Liên Hoa Bảo Giám