Liên Hoa Bảo Giám

Chương 222 : Trước giờ Ngọ

Ngày đăng: 01:03 19/04/20






- Sao? Đau đầu sao?

Đỗ Trần cả kinh, nhưng nghe thanh âm lại thở phào nhẹ nhõm: 

- Bác Bì, ngươi hẳn là phải cải tên thành quỷ bì.



Bác Bì thấp giọng cười, ngồi bên người Đỗ Trần, hắn trên mặt vẫn mang dung mạo của Francis, nụ cười trong bóng đêm có vẻ quỷ dị phi thường. 

- Ngươi tới tìm ta sao? Có chuyện gì?



Đỗ Trần hỏi. 

- Đích xác có đại sự, bất quá, ngươi trước mắt giải quyết phiền toái này đi.



Bác Bì chỉ vào năm nữ nhân, tự tiếu phi tiếu, thấy Đỗ Trần bực mình: 

N- gươi đừng hỏi ta nên làm gì bây giờ, phiền toái do nữ nhân gây ra ta không giúp được ngươi, bất quá... ta thật ra có thể cho ngươi một đề nghị.



Nói xong, Bác Bì ngậm miệng không nói, cười cười nhìn chằm chằm Đỗ Trần, miệng luôn nở nụ cười. Thấy sắc mặt Đỗ Trần ngày càng khó coi, Bác Bì vỗ đầu vai hắn: 

- Trước tiên nói cho ta biết, ngươi tới cùng là đối với hai nha đầu phía dưới có hay không có hứng thú? Có nghĩ tới cưới các nàng không?



- Không có hứng thú, ta căn bản là không có ý định cưới các nàng, bởi vì ta căn bản là không có ý lập gia đình.

Đỗ Trần quả quyết. 



- Ta rất tin ngươi, nhưng ngươi là một nam nhân rất bình thường... ngươi đang dối gạt ta, hay là đang cố gạt chính mình? ân? Ha ha!



Bác Bì ngáp một cái, lại tựa vào nhánh cây, chỉ vào Avril nhàn nhạt nói: 

- Nữ tử kia tên là Avril phải không? Tại thành St. John, nàng vận dụng lực lượng gia tộc bức hôn...



Đỗ Trần gật gật đầu, cũng không có hỏi Bác Bì biết được từ đâu. 



- Đầu tiên ngươi phải hiểu, ngay cả ngươi là thần, cũng không có khả năng yêu cầu một tiểu nha đầu vừa mới mười lăm tuổi, cái gì cũng đều không hiểu đứng ở góc độ ngươi mà lo lắng vấn đề, lo lắng tới cảm thụ của ngươi! Tuổi nàng cùng tâm trí đều không có được điểm này! Trong mắt nàng, ngươi hẳn là một... món đồ chơi để âu yếm. Thích rồi, nhờ gia trưởng mua về.
- Helen, ngươi thật sự đáng chết vạn lần! Nhưng lần trước tiểu đồ vật cha ngươi tặng ta thật sự tốt, cho nên, dựa vào tiểu đồ vật nọ, ta nhất thời bỏ qua chuyện ngươi làm trước kia, nói đi, cha ngươi cùng Susan làm sao?



Tiểu đồ vật này đương nhiên là đại cao thủ Alex.



Helen trong lòng vui vẻ, Francis đại nhân nói chuyện có chuyển biến.



- Miện hạ cường đại mà nhân từ, phụ tử chúng ta tại đại lục yaquin đuổi giết Griffin, nhưng Griffin bên người đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân thủ, hơn nữa, lần trước tại Thiên Vương sơn, kẻ cùng bằng hữu của ngài đối chiến cũng xuất hiện, chính là hắn đã kích thương phụ thân ta trọng thương chưa lành, bắt người cùng Susan... bất quá Susan khi bị giam cầm dùng dị năng của nàng lưu lại cho ta tin tức, nói các nàng sẽ bị áp giải tới Thiên Vương sơn, mà thời gian hẳn là trong mấy ngày này.



- Ta âm thầm theo những kẻ áp giải một đoạn đường, phát hiện bọn họ hôm nay đã tới Thiên Vương sơn, mà ta một thân một mình không thể có năng lực giải cứu phụ thân cùng Susan, liền tới đấu thần học viện cầu ngài, miện hạ vô cùng nhân từ.

Helen rất nhanh nói xong, nhìn bóng lưng đỗ trần.



- Thiên vương sơn sao?

Đỗ Trần chắp tay nhìn ra mặt biển Nam hải, chậm rãi gật đầu: 

- Giờ ngọ đêm nay, cha ngươi cùng Sulan sẽ bình an trở về.



Helen kinh hãi, nhưng lại lo lắng nhắc nhở: 

- Miện hạ, người áp tống chẳng nhữn người đông thế mạnh, hơn nữa đều là cao cấp đấu thần! hơn nữa bây giờ đến giờ ngọ chỉ có hai giờ, ngài tới Thiên Vương sơn phải...



- Hừ!

Đỗ Trần hừ lạnh một tiếng, lại cười ngạo nghễ: 

- Chỉ có mấy con kiến hôi, đường tới Thiên Vương sơn ngắn ngủi, còn muốn ta lãng phí thời gian sao? Ở chỗ này chờ!



Nói xong, trên người Đỗ Trần kim quang hiện ra, tiêu mất.



Chỉ có Helen ngạc nhiên nhìn ngoài khơi, thất thần ngây dại - trước giờ ngọ, vượt qua bốn trăm dặm đường biển, ứng phó hơn mười cao cấp đấu thần, còn phải cứu hồi hai người... đây là thực lực gì mới có thể làm được? chẳng lẽ... hắn thật sự là thần ư?

Liên Hoa Bảo Giám