Liên Hoa Bảo Giám
Chương 229 : Thị kim tử, tổng hữu phát quang đích thì hậu
Ngày đăng: 01:03 19/04/20
Chen vào đám người, Đỗ Trần trong lòng còn cảm giác hết sức quái dị. Với kinh nghiệm làm việc thiện của hắn, nếu muốn tụ tập ba bốn trăm lưu dân cùng các thủy thủy khổ công làm việc để phát vật thực cùng kim tệ, vậy tư nguyên phần này cũng phải dùng tới hai ba mươi hải thuyền chuyên dụng chở hàng cỡ lớn mới có thể, nếu đổi thành kim tệ, ít nhất cũng phải con số hàng nghìn kim tệ.
Mà việc thiện đại quy mô như vậy hiệu quả tự nhiên cũng là siêu cấp oanh động, đồng thời, nó có thể mang tới hỗn loạn không phải bình thường. Nhưng bây giờ người phát tiền cùng thức ăn hình như rất không có kinh nghiệm, chỉ có hai người, một người phát thức ăn, người kia phân phát... kim tệ.
Lão thiên a, ai lại có nhiều tiền như vậy? Phát kim tệ cho khất cái?
Người phân phát là hai võ sĩ mặc trọng giáp, bọn họ một người phát, mỗi người một mai kim tệ, một phần cơm hải sản, mà đại thiện nhân chính thức lại không có ở đây.
- Thật là người có nhiều tiền.
Đỗ Trần rốt cục cũng tới tận cùng bên trong, quay đầu cảm thán với Dịch Cốt, trong lúc này một thùng kim tệ đã phát xong, có người tách đám người ra, mang tới thêm một thùng. Đỗ Trần bĩu môi:
- Brook, đi nhanh.
- Thiếu gia, ngài không phải muốn nhìn ai làm việc thiện sao?
Dịch Cốt bị Đỗ Trần kéo ra khỏi đám người, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm võ sĩ phát kim tệ.
Đỗ Trần cười nói:
- Ta bây giờ sẽ hiện thân thuyết pháp, nói cho ngươi việc thiện chính thức nên làm thế nào, đào móc thế nào. he he!
Hắn chỉ vào đám người, thấp giọng nói:
- Nhiều nhất, nơi này sẽ phát sinh vệ đội áp chế hỗn loạn, để tiêu phá tràng hỗn loạn này, chúng ta lập tức tới trú sở vệ đội bến cảng, để cho bọn họ phái người tới bao vây nơi này.
Dịch Cốt không tin, nhưng vẫn đi theo Đỗ Trần.
Trong lúc này, người nhận kim tệ càng ngày càng nhiều, ngoại trừ những tên khổ công thật sự được trợ giúp, một số bình dân cùng tiểu thương cũng chạy tới. Có mấy người thông minh, tìm tro đất bôi lên mặt, đi theo đám người chen vào nhận kim tệ.
Thậm chí có mấy người mặc phục sức quý tộc cũng lẩn xa xa, sai sử người hầu đi vào, mặt không chút ngượng ngùng, đường hoàng lấy kim tệ của người hầu, lại đứng giữa đường ăn cơm hải sản.
Một suất hải sản không đáng bao nhiêu, nhưng bọn họ quan tâm tới một mai kim tệ, phải biết rằng, một gia đình năm người trên tam đại lục một năm thu vào nhiều nhất cũng bất quá năm ba mai kim tệ, vậy hấp dẫn lực của một mai kim tệ có thể tưởng tượng được.
Tiểu tử này, thật có chút tiểu thông minh! Đỗ Trần vừa định bật cười, đột nhiên, ánh mắt Goethe ảm đạm xuống:
- Ai, chúng ta không phải ngoại nhân, vậy nói cho ngươi cũng không có sao, ta lần này tới đây còn mang theo một mệnh lệnh...
Đỗ Trần trong lòng căng thẳng, vội hỏi:
- Chẳng lẽ hải tộc có hành động nhằm vào đấu thần đảo?
- Không, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.
Goethe hết nhìn đông tới tây, ghé tai nói:
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, là trưởng tử của hải hoàng Sainz Peck tới, ta vừa lúc thành nghiên cứu sinh, hải hoàng lệnh cho ta phối hợp điện hạ Peck, hết thảy nghe lệnh hắn! Đáng chết! Hắn có gì đặc biệt hơn người, chỉ là nhi tử của hải hoàng!
Hắn hình như đối với Peck rất không thích! Khiến hắn lơ đễnh quên mất, hắn cũng là nhi tử của một vị vương...
- Ngươi biết nhi tử của hải hoàng tới làm gì không? Sợ rằng không chỉ đơn giản là học tập?
- Cái gì học tập a?
Goethe thấp giọng nói:
- Không dối ngươi, ngoài trừ Peck, thiếu gia của các gia tộc hùng mạnh khắp tam đại luc đều tới. Cho nên ta đoán, nguyên nhân có thể khiến nhiều thiếu gia tới nhất định là....
Goethe cười he he:
- Tán gái! Đấu thần đảo có tuyệt đại mỹ nữ xuất hiện.
Đỗ Trần nhất thời tắc họng, điều này có thể sao? Nữ nhân nào có thể dẫn động các thiếu gia khắp thiên hạ chứ?
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe người trên bến cảng đều lấy làm kỳ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngoài khơi bay tới một băng sơn thật lớn, đấu thần đảo bốn mùa như xuân, khí hậu ôn hòa, nước biển ấm áp, nhưng băng sơn này lại bất ngờ xuất hiện, không có chút dấu hiệu tan chảy, tựa hồ như vân thai tiên cảnh, dẫn đắc tiếng hô kỳ quái trên bến cảng.
Goethe trừng lớn ngư nhãn, hưng phấn nói:
- He he. Peck tiểu tử xui xẻo rồi, không thể tưởng được Rockie từ bắc cực cũng tới...
Liên Hoa Bảo Giám