Liên Hoa Bảo Giám

Chương 232 : Tiếng đàn trong Đồ Thư quán!

Ngày đăng: 01:03 19/04/20






Piriz thu hồi ánh mắt mê mẩn trên người thị nữ, ngưng trọng gật đầu: 

- Tên Peck này ta cũng sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi! Nhưng… ta mới phát hiện ra một tình huống đặc thù - Francesca tựa hồ không biết mệnh lệnh của lão tổ mẫu St. Darke, thế này sẽ không có thay đổi gì bất thường chứ?



Rocky khóe miệng khẽ nhếch lên: 

- Mặc dù mệnh lệnh của lão tổ mẫu là muốn trước tiên phải chiếm được lòng nàng, nhưng mà hôn nhân đại sự của quý tộc đều không phải tự mình làm chủ, nhất là loại thần tứ công chúa như Francesca, thái độ của nàng mặc dù có chi phối nhất định, nhưng tin rằng không có tác dụng quyết định, hơn nữa, ngươi thấy có thể có việc một thần tứ công chúa lại đi theo đuổi một chàng nhóc không? Cái đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi! Việc chúng ta phải làm trước mắt, chính là trước ngày 13 tháng 5, Tát Ân Chi Quang hướng tới gia tộc St. Darke chứng minh, ta, mới là nữ tế thích hợp nhất của bọn họ!



Xe ngựa chậm rãi chuyển động, tiến vào trong thành, nhưng cuộc thảo luận trong xe tịnh không dừng lại.



- Sư huynh, tiểu tử Francis này thật sự lợi hại, hơn nữa hắn cùng tiểu vương tử Goethe của tam giác hải vực qua lại rất mật thiết, tương lai có thể là kình địch của chúng ta!



- Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có thằng ngu không thể làm bạn … Ta ngược lại rất muốn xem xem, bảy năm sau Francis sẽ thế nào, khi đó, hắn hẳn là mới hai mươi tư tuổi?



Trên lôi đài đấu thần, Đỗ Trần vốn định ra vẻ đưa tay giúp đỡ Piriz một chút, nhưng cước bộ hư phù, nên hắn không biểu diễn được, đồng thời kinh nghiệm quý giá vừa mới rồi cũng phải nhanh chóng "tiêu hóa" mới được.



Vận dụng Liên Hoa thánh khí Đỗ Trần tự nhiên không để lục cấp đấu thần Piriz trong mắt. Nhưng không dùng liên hoa, Đỗ Trần cơ hồ phải tiêu phí tám thành đấu khí mới đoạt được thắng lợi cuối cùng. Trước tới giờ chưa từng có lần nào một hơi dùng nhiều đấu khí như vậy, nên cũng có chút hư thoát. Sau khi điều tức một hồi lâu, những đệ tử dưới đài còn vây quanh Đỗ Trần không chịu rời đi.



Nhất là Francesca, vừa rồi Đỗ Trần mặc dù rõ ràng ám chỉ với những thanh niên tài tuấn, lão tử không phải là vật cản đường của các ngươi, các ngươi muốn làm gì cứ làm thế, với lão tử chẳng liên quan gì. Như suy nghĩ cẩn thận, những lời này lại rất là không nể mặt mũi Francesca.



Hiện tại thần tứ công chúa Francesca cũng thật sự có ba phần tức giận. Nhưng mặt khác lại có bảy phần khiếp sợ -Francis có thể vượt cấp đánh bại lục cấp đầu thần, mặc dù lục cấp đấu thần kia thực lực cũng không có gì đặc biệt lợi hại, tự mình cũng có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng với ngũ cấp đấu sĩ của mình mặc dù cuối cùng mình có thể nắm được, tin rằng cũng phải nỗ lực trả giá không ít… đáng chết, Lily giáo quan nói trước mắt mình tuyệt không có khả năng làm đối thủ của Francis, nhưng từ tiến bộ trên người hắn, quả nhiên là không nói sai! Francis lần này không cần ngươi tự mình ra tay. Ta tự nhận mình thua rồi, nhưng cho ta thời gian một tháng, ta nhất định có thể…



Đúng rồi, mới vừa rồi Francis nói chuyện với Piriz nghe được, tựa hồ hắn đã hiểu được vừa rồi lời nói của mình bị cắt đứt là cái gì, hơn nữa cũng nguyện ý phối hợp với mình, ừm. Thế thì tốt, cũng bớt đi một chút tâm sự!


Tuyết Ny dở khóc dở cười thở dài.



Một tiếng cười dễ chịu khác vang lên:

- Đợi cho bọn nhỏ bình an, ta sẽ nghĩ cách đem tiền trả lại cho Francis.



- Nhưng hắn ngay cả giấy nợ cũng hủy đi rồi… Ài, đứa nhỏ này của ngươi!

Tuyết Ny không nói, thay vào đó là một chuỗi tiếng đàn:



- Tiếp tục đi học đi, âm thứ ba của "Minh Thần Khúc" gọi là "Minh Hậu An Miên Khúc", là tổ sư của ta vì đối kháng với "Tinh Lệ" của Charleman mà phổ ra… ngươi đang nghĩ cái gì đấy?



- Ta đang nghĩ, Francis cho ta vay một khoản tiền lớn, giúp ta cứu lũ nhỏ, nhưng ta lại không thể ra mặt cám ơn, cái này… phải là quá thất lễ rồi không?



- Đúng là có một chút thất lễ, nhưng mà Francis hoàn toàn không có để ý… ngươi cũng không cần để ở trong lòng.



- Ài, tốt nhất vẫn là nói cám ơn trước mặt hắn…



Tiếng đàn man mác, âm thanh của Đồ Thư quán đấu thần đảo, vĩnh viễn là dễ nghe nhất.



Tối ngày hôm sau, Đỗ Trần sau một ngày bận rộn quay về, trong lòng tính toán sự tình, trầm mặc cúi đầu đi qua cửa. Hử? Hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng, chân vừa bước qua cửa liền thu lại, nhìn bốn xung quanh.



- Hắc, thật sự còn muốn ta phải lập trại từ thiện ở đây sao?

Liên Hoa Bảo Giám