Liên Hoa Bảo Giám

Chương 245 : Điều giáo! Chesini

Ngày đăng: 01:03 19/04/20




Ngay trong ngày gặp hai Brockman, thật sự là một cái vuốt mũi, trong lòng thầm cười lạnh.



Brockman chính thức bên người có thú Seattle nhỏ, không tiện theo dõi, mà tên giả kia cũng phi thường cẩn thận, Dịch Cốt mau mang tin trở về, hắn cùng mấy dong binh đã rời đi căn nhà nát kia, xuất hiện tại một cứ điểm khác, bất quá, chỉ cần bọn họ còn tại cảng New Zealand thì chạy không thoát, dù sao, tòa thành thị này đều là của Đỗ gia hắn.



Tai nạn đã qua đi hai ngày, hiểu rõ với tình hình xảy ra, quả nhiên, tràng cảnh so với quan viên miêu tả càng thêm tồi tệ, nhưng có chút làm Đỗ Trần phi thường nghi hoặc, kể cả những tên khất cái lưu dân đã trải qua tai nạn, tất cả mọi người đều nói, chưa từng thấy mấy vạn Ngư nhân tập kích thành thị, nhưng cuối cùng hơn ngàn lão nhược phụ nữ không kịp chạy nạn nên chết, mấy vạn đối với một ngàn, tỉ lệ này so với kẻ khác không dáng là gì - dù cho năm ba Ngư nhân ăn thịt một người, vậy thương vong cũng vượt quá con số đó.



Chẳng lẽ Ngư nhân đối với việc lấy nhân loại làm thức ăn, đã đại phát thiện tâm, không động tâm với nhiều "Lương thực" như vậy?



Mặt khác còn thành trì bị tổn thất đích xác có, nhưng tổn thất tài vật chính thức cũng không nhiều, chỉ xem một chút, trong thành kim khố thậm chí không có dấu vết cướp bóc (cướp bóc)... ý tứ chính thứ là, tiền trong kim khố cũng không thiếu chút nào.



Xem ra không có giống tin tức mà quan viên hồi báo cho Đỗ Trần, bất quá nhớ kỹ mấy con số để thuận miệng nói lão với lĩnh chủ.



Đúng, Porter thức mắt kính nói: 

- Một là không có giết người số lượng lớn, hai là không có cướp bóc kim khố, chẳng lẽ Ngư nhân cùng đạo phỉ cấu kết, chỉ là để đi dạo quanh cảng New Zealand một vòng? Hay là...bọn họ làm chuyện khác mà lại không cướp bóc một thành thị nhân loại?



Tình báo không đủ, Porter cũng không tìm ra nhiều manh mối, hắn đứng sau Đỗ Trần, cùng mọi người hứng chí nhìn một tiểu khất cái ở xa xa.



Giờ phút này đã là đêm tối, sắc trời âm trầm, mây đen âm ám, gió lạnh, rác bụi nhảy múa trên đường, thỉnh thoảng, hạ xuống trên người khất cái, mà tiểu khất cái cả người quần áo rách nát, đầy người bùn đất, vẻ mặt sợ ngãi ngây ngốc khóc bên đường, một đôi chân không thể cử động, môi chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô".



Miệng hé ra lại ngậm lại "oa oa", tựa như một con cóc lạc đường.



Khóe mắt có hai hàng nước, hai má đen thui để lại hai vệt trắng nõn, hắn cố sức cử động thân thể, muốn tách ra khỏi ánh mắt trào phúng của người đi đường, nhưng hình dáng của hắn, lại thỉnh thoảng đổi được vài tiếng "Đinh đương" - lại có người bố thí cho hắn mấy đồng tệ...



Ta, ta không muốn tiền, ta không phải tên khất cái.
- Ngước đầu lên, các ngươi có thể sau tai nạn cùng bình dân đồng cam cộng khổ, điểm này ta rất vừa lòng.



Tiếng thở phào nổi lên trong đại sảnh, sự sợ hãi lĩnh chủ sẽ giết bọn họ tạo áp lực quá lớn.



Tiếp đó Đỗ Trần quát: 

- Nhưng những người khác đâu? Ngư nhân đầu tiên, bọn họ đã bỏ chạy vào trong đại lục, bỏ lại bình dân đi tị nạn, thú vị nhất là, chưởng quản thành khu thủ bị của ta, hắn cũng trơ mắt nhìn pháo đài bị đạo phỉ công phá, sau đó để cho binh lính hộ tống thân quyến hắn chạy ra khỏi thành! Kết quả ngày thứ hai sau tai nạn, bên trong không có người quản lý trị an, trật tự hỗn loạn, ngư tai biến thành nhân họa.



Các quan viên nhất thời không dám thở mạnh.



Đỗ Trần hừ một tiếng: 

- Hắn nếu đi, vậy không cần phải trở lại, từ hôm nay trở đi, lực lượng võ trang toàn bộ tám trăm dặm New Zealand do ta tự mình tiếp quản, ti lệnh trong cảng do đấu thần tùy tùng của ta Brook đảm nhiệm, thành chủ phủ nội vụ giao cho Porter cùng Harry chưởng quản... đồng thời, ta sẽ nhờ thánh giáo phái người hiệp phòng cảng khẩu, hiểu chứ?



- Rõ, hiểu rồi.

Mọi người thấp giọng ứng thanh, có mấy người xuất thân từ từ thiện cơ kim liếc mắt nhìn nhau, tuyển xuất một người thấp giọng nói: 

- Đại nhân, thánh giáo dù sao không được can thiệp vào nội chánh các nước, nhờ bọn họ hiệp trợ nhất thời có thể, nhưng không có khả năng vĩnh viễn nhờ vào họ... cảnh chịu đại nạn này, binh lực đã không đủ năm trăm người...



Đỗ Trần gật đầu:

- Đây là sự kiện thứ hai ta muốn nói...

hắn liếc mắt nhìn Porter.



Porter tiến lên một bước, mở quyển tông trong tay, cao giọng nói: 

- Bây giờ, ta tuyên bố kế hoạch khuếch trương quân lực của lãnh địa New Zealand...

Liên Hoa Bảo Giám