Liên Hoa Bảo Giám

Chương 284 : Ấu nữ tịch dương đồ

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Sắc mặt bình tĩnh của giáo hoàng không chút nào thay đổi, lắc đầu: 

Đêm qua chuyện mất mát sẽ không phải Francis làm! Một tên trộm, sẽ không ngu ngốc đến nỗi ngày thứ hai mang tang vật ra dùng! Hơn nữa thần sứ nói, thập cấp Thấm Thủy Vân Kỳ đồng thời bị bức bách nhận chủ, Francis căn bản không có thực lực như vậy - cho dù là Đỗ Trần thần sau lưng hắn cũng không có khả năng cường đại vượt quá tưởng tượng - chỉ có thần hoàng Prince năm đó mới làm được.



Bairu khom người nói: 

- Bệ hạ thánh minh! Ta cũng cho rằng như vậy, cho nên chỉ phái người âm thầm lưu ý Francis, mà không kinh động hắn... nhưng, bút pháp của họa thần không thể bắt chước, Bairu mặc dù vô năng, nhưng cũng có chút hiểu biết nghệ thuật, tuyệt sẽ không nhìn lầm. "Ấu nữ tịch dương" trong tay Beiermengde, tuyệt đối là bút tích vạn kim khó cầu của họa thần.



Thần điện tĩnh lặng, Bairu cũng cúi đầu trầm mặc không nói, không dám cắt đứt sự suy tư của đại biểu chúng thần trên đời.



Thật lâu sau...



- Đêm qua, thấm thủy doanh mất trộm, hôm nay, Beiermengde cầm trong tay một bức họa thần "Ấu nữ tịch dương"! Điều này sáng tỏ điều gì...

Giáo hoàng bình tĩnh nói: 

- Bairu, đại biểu chúng thần trên trời muốn nghe cái nhìn của ngươi.



Bairu mỉm cười: 

- Bệ hạ, Francis có hay không có liên quan tới vụ trộm, điều này không trọng yếu! Về phần Beiermengde trong tay vì sao có một bức họa của họa thần… điều này cũng không phải trọng điểm.



- A? Tiếp tục nói.

Giáo hoàng trong mắt lộ ra ý cười.



Bairu cười nói: 

- Trọng điểm chính thức là - Bairu thấy được cơ hội, một cơ hội có thể nghiệm chứng Đỗ Trần thần có thật sự tồn tại hay không, và hắn rốt cục cường đại tới mức nào.



Không đợi giáo hoàng đặt câu hỏi, Bairu nói tiếp:

- Ngày trước, Thấm Thủy Thần Sứ cố gắng bắt Francis, Ziege ra mặt bảo vệ! Lúc này đấu thần học viện còn quan trọng hơn so với Thấm Thủy Hồ hư vô mờ mịt xa xăm, mười năm mới tới nhân gian một lần, người không cho rằng Thấm Thủy Thần Sứ quá trọng yếu. Cho nên, bệ hạ ra mặt giúp đỡ Ziege, bảo vệ Francis.



Tiếu ý trong mắt giáo hoàng càng rõ.



Bairu nhìn trộm, phản ứng giáo hoàng khiến hắn mừng rỡ trong lòng, lập tức tiếp tục: 


Đỗ Trần ôm tiểu Bối Bối, trong khi Dịch Cốt dẫn Thomas mơ màng đi tới Nguyệt hồ, phát hiện hào khí nơi này hoàn toàn không bình thường.



Ngay phụ cận doanh trại thấm thủy, mấy trăm Long tộc cùng hơn ngàn hắc giáp võ sĩ cùng đối diện phái xa, sát khí ập tới, kim liễn của giáo hoàng đứng ở bên bìa rừng. Đối diện trên không trung, Liege cũng đang ngồi trên một cự long màu vàng.



Ánh mắt mọi người, tập trung lên Đỗ Trần.



Nguyệt hồ tĩnh lặng.



Donna mấy thần sứ vừa thấy Đỗ Trần tới, đột nhiên đứng dậy bay tới, các nàng không có thánh khí, tay không chỉ Đỗ Trần, mắng: 

- Francis! Mau nhận tội, giao ra tang vật! Chúng ta có thể ban cho ngươi một cái chết có thể diện.



Bairu đi theo bên người Donna, bên cạnh còn có một trung niên tráng hán mà Đỗ Trần cũng không nhận ra, chắc là người của Long tộc, Bairu nghiêm mặt: 

- Francis giáo phụ, bệ hạ đang nhìn ngươi, ngươi mau nói thật đi.



Đỗ Trần "ngây ngốc" đưa mắt nhìn bốn phía, khó hiểu nói: 

- Bairu các hạ, làm sao vậy?



- Ngươi còn dám không nhận tội? Bọn tỷ muội, giết hắn.

Donna nhảy lên, đưa tay muốn giết Đỗ Trần.



Dịch Cốt cười lạnh, chuẩn bị ra tay, chỉ nghe Liege quát: 

- Thần sứ, chuyện này hỏi rõ mới được! Dù sao trước mắt không thể xác nhận Francis là tên trộm.



Donna hạ xuống đất, chỉ vào Đỗ Trần mắng: 

- Francis, đêm qua thấm thủy doanh bị trộm, mời vừa rồi, dưỡng nữ ngươi cầm trong tay một bức họa mà chúng ta bị mất, ngươi giải thích thế nào?

Liên Hoa Bảo Giám