Liên Hoa Bảo Giám

Chương 289 : Ván bài lớn

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Theo ánh mắt Bairu, mọi người trong Thiên Mục thần điện đều nhìn về vị trí Đỗ Trần bên tay phải giáo hoàng.



Giáo hoàng cùng Ziege cũng không ngoại lệ.



Ziege trong lòng mơ hồ hiểu được ý tứ của giáo hoàng, nhưng hắn nghĩ, chống Long tộc là trách nhiệm của thánh giáo cùng học viện, nếu giáo hoàng thật sự mượn lực Francis, hơn nữa Francis cũng thật có năng lực này, vậy mình phải ủng hộ giáo hoàng Samar! Dù sao, Francis cũng là một thành viên học viện, có nghĩa vụ kháng kích Long tộc.



Ziege trầm mặc.



Giáo hoàng nhìn chằm chằm Đỗ Trần, một lời không nói! Hào khí lặng ngắt đáng sợ.



Đỗ Trần cúi đầu vuốt mũi, khoé miệng mỉm cười, nhưng là cười khổ.



Thiên Mục thần điện tĩnh lặng.



- Uy, các ngươi sao lại nhìn ta không nói?



Tiếng nói sang sảng của Thomas phá tan sự yên tĩnh: 

- Nói chuyện đi, nhìn Francis làm gì? Chúng ta còn không có thương lượng xem ai sẽ thu thập Long thần



Động tác mọi người đều đồng nhất - nhìn lại Thomas, rồi lại nhìn Đỗ Trần.



- Bệ hạ, sư phụ, còn có các vị giáo phụ.

Đỗ Trần biết không tránh khỏi, đứng dậy nói: 

- Francis gia nhập thánh giáo không lâu, còn có nhiều chuyện phải cần có bệ hạ cùng chư vị giáo phụ chỉ điểm, cho nên việc thảo luận đệ ngũ chiến này, Francis không dám tự tiện xuất ý kiến, nhưng đệ ngũ chiến vô cùng quan trọng, bệ hạ nếu có gì phân công, Francis vạn tử bất từ.



Dừng một chút, đánh giá phản ứng của giáo hoàng, Đỗ Trần bổ sung: 

- Đệ ngũ chiến này, chúng ta không thể bại, nếu không, chẳng phải chứng minh là Trùng cánh dài so với nhân loại cao quý hơn sao, càng mạnh hơn sao?



Thomas nghe được cười to ha hả, nhưng ngoại trừ hắn, không ai cho rằng một câu nói này của Đỗ Trần là nói đùa.



Ý đồ chính thức của giáo hoàng, là để cho Đỗ Trần thần sau lưng Francis đi đánh trận thứ năm.




Thomas vuốt râu mép đỏ của hắn, thở dài: 

- Chỉ mong Đỗ Trần thần thực lực cường đại thật sự tồn tại a. Ta còn không đành lòng để máu Franics nhiễm râu mép! Tiểu tử kia thật tốt...



- Nhanh đi chấp hành nhiệm vụ.

Bairu phất tay từ biệt Thomas, nhưng trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện của mình.



Đáng chết, hôm nay giáo hoàng bệ hạ sở dĩ dùng nước bài cuối cùng này, bức Đỗ Trần thần ra mặt, chỉ sợ là tin tình báo mình đưa lên mất tác dụng.



Bệ hạ vẫn tin vào sự chuẩn xác của chiêm tinh thuật do Bặc thần Bowen xem. Bây giờ, hắn biết Bowen đi theo Francis, vậy nhất định sẽ nghĩ đến, Bowen là ai? Bặc thần, Bặc thần chấm một người, vậy chứng minh người này tương lai đã được Bặc thần Bowen đoán ra, là một đường quang minh, tiền đồ vô lượng.



Cho nên, Francis sẽ không bị Long thần chém đầu. Vậy ngược lại, Francis nhất định có biện pháp khiến Long thần chiến bại, đó sẽ không phải tuyệt lộ. Như thế, đó là một phương thức bức hắn sao? 



Đỗ Trần trở lại trướng của mình, nói chuyện này với mọi người, Dịch Cốt nhíu mày: 

- Chuyện này thật phiền toái! Không thể tưởng giáo hoàng đương nhiên dụng Long thần để dò thực lực Đỗ Trần thần! Đối với Đỗ Trần thần của chúng ta, hay là Đỗ Tư giả mạo! Thật sự là Đỗ Trần Da Tát thần đã qua đời, Đỗ Tư vô luận thế nào cũng không phải đối thủ của Long thần a



- Phiền toái lần này thật sự lớn, lại bị người ta theo sát, thật không muốn lên đánh với Long thần.

Tiểu Bối Bối cũng mặt mày âu sầu.



Đỗ Trần cười lạnh lùng: 

- Giáo hoàng cũng quả nhiên gian trá, ta vốn muốn tìm cơ hôi cho Đỗ Tư mờ mờ ảo ảo lộ diện, dụng khí tức thần thánh của hắn hù dọa giáo hoàng một chút để vượt qua kiểm tra! Nhưng không nghĩ tới giáo hoàng lại lợi dụng Long thần... hừ!



Nhún vai, Đỗ Trần quả quyết nói: 

- Phú quý cầu trong hiểm nguy! Nếu giáo hoàng làm một, ta liền trả hắn mười.



Andy ngáp dài, nói thầm: 

- Cái gì mà một ăn mười?



Đỗ Trần vỗ vỗ tuyết lang, cười giang ra hai tay, rất thân thiết nói: 

- Ý tứ là, giáo hoàng chơi ta, ta cũng chơi hắn, xem cuối cùng mèo nào cắn mỉu nào...

Liên Hoa Bảo Giám