Liên Hoa Bảo Giám

Chương 292 : Ước định ba chiêu vì ta không muốn đả thương ngươi

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Trời không trăng, ánh sáng các vì sao lấp lánh, bầu trời đêm quang đãng không mây, ánh sáng đêm nay phá lệ chiếu sáng Ngân Nguyệt đảo lấp lánh, dù là Thiên Mục lâm cây cối cành lá tươi tốt cũng khó mà ngăn tinh quang xuyên thấu, không thể làm gì hơn là để tinh quang tùy ý chiếu xuống.



Bùn đất cùng lá rụng lộ ra trước tinh quang, phảng phất như có linh tính, hội tụ lại trung tâm của Thiên Mục lâm - Ngân nguyệt huyễn tượng tại Ngân Nguyệt hồ, mà ánh trăng diễm lệ trong hồ nước sớm đã chiếu lên từ đáy, giờ phút này, trên mặt hồ có một bình đài kim loại, bốn phía bình đài, mấy trăm cự long kêu rống, hơn ngàn hắc giáp đấu thần nhìn vào, một mảnh sát khí ép tới từ bốn phía, áp lực khiến người ta khó thở.



Một nam một bắc, giáo đình cùng Long tộc giằng co hơn ba canh giờ, song phương kiếm bạt cung giương, nhưng chú ý điểm của đêm nay, Long thần, Đỗ Trần thần ai cũng chưa xuất hiện.



Giáo hoàng đỉnh lập trên kim liễn, thanh âm bình thản truyền khắp Thiên Mục lâm, tự nhiên cũng truyền tới bờ đối diện Nguyệt hồ, truyền vào tai Liege đang đứng trên đầu cự long màu vàng: 

- Còn có một khắc nữa là tới trận quyết chiến, Long thần vì sao còn chưa hiện thân?



- Hô! Hô!



- Đông Đông!

Theo thanh âm của giáo hoàng, đội hình rẻ quạt triển khai, trung tâm của đội hình là quân trận võ sĩ với thánh khí chỉ hướng Nguyệt hồ, thánh khí chỉnh tề, biểu lộ thần uy của đại biểu chúng thần trên đời.



- Ngao...

Long tộc đối diện không chút yếu thế, đồng loạt ngâm lên, thanh âm chấn động trời cao, Liege cũng cười sang sảng nói: 

- Giáo hoàng bệ hạ, Đỗ Trần thần không phải cũng chưa tới sao? Yên tâm, giờ ngọ đêm nay, bệ hạ nhất định sẽ tới, còn Đỗ Trần thần của các ngươi, có khiếp sợ mà không dám ứng chiến không đó?



Giáo hoàng lạnh nhạt không đáp, ghé mắt nhìn thoáng qua Đỗ Trần cũng đang ngồi trên kim long liễn. Đúng vậy, vì sao Đỗ Trần thần bây giờ chưa có tới? Francis, ta đã giao ngươi toàn quyền xử lý trận quyết đấu này, bất quá hỏi dù ngươi có kế hoạch gì, nhưng, tối nay ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng, nếu không...



Đỗ Trần cúi mình, thi lễ giáo hoàng, cao giọng nói: 

- Hừ, Liege trưởng lão thật sự nhãn lực tinh tường, Đỗ Trần thần sớm đã tới! Ngươi không thấy sao?



Lời vừa nói ra, Long tộc khiếp sợ, giáo hoàng càng khiếp sợ.



Ngày trước, Francis mang tới Constantine, chứng minh Đỗ Trần thần một chiêu liền chế phục phản nghịch cự long, nhưng điều này không nói lên cái gì, ta Samar IX còn không e ngại cao thủ một chiêu diệt sát vạn lưu ngũ tuyệt phong - bởi vì, ta cũng là thần! Dưới trướng tùy thời có thể vận dụng trăm vạn đại quân.



Nhưng bây giờ, Đỗ Trần thần thật sự tới rồi sao? Nếu hắn tới thật, hơn nữa giấu được tai mắt của ta, vậy thực lực của hắn... lại một lần nữa lộ ra.



Đỗ Trần cao giọng: 
Nếu Long thần đáp ứng, thì phải chịu thiệt nhiều.



Nhưng Long thần ngạo nghễ quát: 

- Có gì không dám?



- Không hổ là Long thần Samuel.



Vụ khí màu vàng trên người Đỗ Trần thần bắt đầu xoay tròn: 

- Đã như vậy, ta sẽ đứng đây, đón đỡ bệ hạ ba chiêu! Trong vòng ba chiêu, Long thần có thể tùy ý, ta nếu ra tay phản công, đó là thua! Nếu Long thần trong vòng ba chiêu có thể cho ta lắc mình né tránh, không dám ngạnh tiếp chiêu công của bệ hạ, cũng là ta thua! Sau ba chiêu, chỉ cần trên người ta có một vết thương, vậy cũng là ta thua... Nhưng trong vòng ba chiêu mà bệ hạ không thể làm ta bị thương chút nào, thì ngươi thua.



Thiên Mục lâm mọi người chấn động. 

Ý tứ của hắn khi nói ước chiến ba chiêu! Lão thiên a, trốn tránh ba chiêu cùng ngạnh tiếp ba chiêu hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng a! Trốn tránh tốc độ nhanh là được, nhưng ngạnh chống, vậy phải có đấu khí cường đại không dưới Long thần mới có thể làm được, nếu không, Long thần một chiêu có thể làm hắn nổ tan xác.



Hơn nữa hắn nói gì? Lắc mình tránh né cũng tính là thua? Vậy chẳng phải Đỗ Trần thần sẽ đứng tại chỗ bất động, mặc cho thập nhất cấp Long thần đánh ba chiêu? Hơn nữa hắn còn không thể bị một chút thương tổn?



Giáo hoàng mắt lộ vẻ kinh ngạc khó có thể che giấu! Thật không nghi ngờ, mình tuyệt không dám đứng bất động cho Long thần đánh ba chiêu, một chiêu cũng không dám, Đỗ Trần thần đương nhiên có tự tin như thế? Chẳng lẽ hắn thật sự mạnh hơn giáo hoàng Samar IX ta đây? Chẳng lẽ thực lực hắn thực sự kinh khủng như vậy?



Long thần nếu nhận, là chiếm đại tiện nghi, lợi thế lớn.



Long thần cầm cự trượng trong tay: 

- Ta quyết không chiếm tiện nghi như tiểu nhân, Đỗ Trần thần, ngươi và ta cứ thoải mái ra tay.



Đỗ Trần có chút lắc đầu, rất chậm, nhưng rất thần bí: 

- Long thần bớt giận, thật không dám giấu, ta từng thề với thiên địa, kiếp này trừ hành thiện, tru sát ác nhân, tuyệt không đả thương người khác! Cho dù đại biểu cho ta trên đời cũng không ngoại lệ... tối nay, thật sự là thịnh tình của giáo hoàng không thể chối từ, ta cũng chỉ miễn cưỡng xuất chiến, nhưng, ta tuyệt sẽ không ra tay đả thương ngươi! Long thần, chỉ ba chiêu định thắng bại.



Long thần cầm chắc quyền trượng, hừ lạnh một tiếng: 

- Tốt lắm, vậy thì ba chiêu, nhưng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi... Chiêu thứ nhất.

Liên Hoa Bảo Giám