Liên Hoa Bảo Giám

Chương 322 : Thực sự là … chiến tranh

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Đỗ Trần bắt đầu vuốt mũi, cười ha ha ý bảo Porter tiếp tục an ủi chiến sự, một mình đi tới góc trướng: 

- Nói gì? Nói mau.



Lão ngũ học khẩu âm của một người đang lo lắng: 

- Green, Steven vô tội.



- Một câu như vậy?



- Một câu đó.



- Vậy ngươi tiếp tục giám thị! Một khi xác định phương vị cụ thể của bọn họ, lập tức nói cho ta biết.

Đỗ Trần ngoắc tay với Dịch Cốt trong trướng, mang theo hắn đi ra ngoài doanh trại, ngoài trời tuyết rơi, bất đắc dĩ nhún vai: 

- Người bắt đi đại ca ta...

Hắn thở ra một hơi dài.



- Là Bác Bì.



Dịch Cốt cả kinh: 

- Bác Bì bắt Steven làm gì?



Hắn cũng thở ra một hơi dài, hơi chút tự giễu, cười nói: 

- Nếu thật sự là Bác Bì cướp Steven từ trong tử lao, vậy không cần lo lắng.



Đỗ Trần cười khổ vỗ cái trán: 

- Nên xem là tin tốt hay xấu? Bất quá mặc kệ thế nào, đại ca ta tuyệt sẽ không gặp phải nguy hiểm tới tính mạng! Bác Bì cho dù có không bình thường, hắn cùng ngươi cũng là thủ hộ đấu thần của huynh đệ chúng ta, không có khả năng thương tổn đại ca ta.



Dịch Cốt gật đầu nói: 

- Điểm này thiếu gia có thể yên tâm, mấy năm nay mặc dù Bác Bì trở nên vô cùng kỳ quái, nhưng sự trung thành của hắ́n với thần giáo tuyệt không có chuyện.



Đỗ Trần vuốt mũi, nhìn cảnh tuyết rơi, từ trong Liên Hoa lấy ra một phong thư, đốt đi.



Người trên đấu thần đảo lưu lại cho hắn ba phong thư, đã xác định được hạ lạc một người trong số đó.



- Chuyện bây giờ càng ngày càng khiến người ta đau đầu. Bác Bì lợi dụng đại ca ta, lấy đi một phần bản đồ trên người Sharon... sau đó cõng đại ca ta chạy tới đại thảo nguyên, mặt sau còn có một truy tung giả thần bí!

Đỗ Trần lè lưỡi liếm một bông tuyết, cảm nhận vị lạnh của nó: 

- Hắn đến tột cùng muốn làm gì?



Đỗ Trần thầm tính tới hành động của Bác Bì, cố gắng từ đó tìm ra đầu mối...



Bác Bì lúc thiếu thời đứng đầu tứ đại thánh đồ Da Tát giáo, thực lực siêu quần, địa vị tôn sùng! Da tát thánh vật - Bi Minh Chi Lệ sau khi mất tích, hắn tìm Bairu giáo chủ, lẻn vào đấu thần học viện truy tra. Nhưng tiếp đó Bairu cùng L"Griffin mất tích, Da tát giáo rung chuyển, lúc này Bác Bì với thân phận thủ hộ đấu thần của Mayfair ở lại đấu thần học viện... kế tiếp bốn thánh đồ tranh đấu, Bác Bì không địch lại được Phillip, mang theo Mayfair tiến vào gia tộc St. Kain.



Mayfair bị Margaret bắt giữ, ba năm sau giả chết rời đi Tiêu Vân Kinh, mà Bác Bì không có truy tìm Mayfair đi tới Tiêu Vân Kinh, mà lại ở lại trang viên St. Kain, làm thủ hộ đấu thần của Francis! Kế tiếp, Dịch Cốt cũng đi tới thành St. John, Bác Bì ra tay đánh bại hắn...



Không lâu trước, Bác Bì cướp đi Steven.



Đỗ Trần thong thả nói: 

- Bác Bì trước đây, so với mười năm qua, hết thảy Dịch Cốt ngươi đều thấy. Nếu nói hắn có chuyện gì khác lạ, nên phát sinh mười tám năm trước khi ta xuất sinh tới mười một năm trước khi Bác Bì bị đánh bại...



Dịch Cốt nhíu mày: 

- Bác Bì trong bảy năm nay, tất cả đều là bình thường, khó nói hắn rốt cục xảy ra cái gì.



Đỗ Trần nhíu mày suy tư, lẩm bẩm: 

- Xác thực mà nói, là Bác Bì cùng đại ca ta trong lúc đó xảy ra chuyện gì! Để cho đại ca ta cam nguyện thay Bác Bì nhận tội - đáng chết, điều này nói rằng đại ca ta sớm biết tới sự tồn tại của Bác Bì! Dịch Cốt, ngươi từng thủ hộ đại ca ta cùng Charles nhiều năm, ngươi có phát hiện nơi nào khả nghi không?



Dịch Cốt chậm rãi lắc đầu.



Mang theo nghi vấn với Bác Bì, Đỗ Trần tiếp tục chấp hành chức trách hỏa đầu quân.



Địa hình toàn chiến trường cổng biên giới Drowning, phía bắc là băng thiên tuyết địa, đại thảo nguyên vô tận, mà phía nam là doanh trại Lanning liên miên, cổng biên giới Drowning là quan ải, nhưng thực tế nó rộng hơn trăm dặm, cũng có pháo đài dài hơn ba mươi dặm! Đỗ Trần nguyên vốn tưởng rằng, chiến tranh, một nhóm trong hơn tám mươi vạn đại quân của thú nhân tới cổng biên giới Drowning trước, sẽ lao lên công đả quan ải, mà trăm vạn đại quân Lanning lại tử thủ trong pháo đài tiêu hao lực lượng thú nhân...



Nhưng ý nghĩ này bị Porter đánh giá bằng con mắt trắng dã, lại ăn một viên ô mai nhỏ, hơn nữa nói với Đỗ Trần: 
Hơn ngàn thương binh, Đỗ Trần mới đầu còn trị liệu từng người, nhưng hồi lâu sau, hắn thật sự không chịu nổi tốc độ chậm chạp, mang theo lão lục bay lên không, một mặt nói thầm vinh quang của Đỗ Trần thần, một mặt phát ra kim quang chữa trị cho thương binh, mà Dịch Cốt cũng phối hợp tuyên dương sự thiện lương của Đỗ Trần thần...



Rất đáng tiếc thánh quang của lão lục dù công hiệu thần kỳ, nhưng không đủ cho đoạn chi tái sinh, bạch cốt sống lại, hắn chỉ có thể đáp cứu người trọng thương bên bờ sinh tử, nếu binh lính trên đường đưa tới tuyệt khí, hoặc tàn phế, Đỗ Trần cũng không có biện pháp.



Một ngày đã qua, hơn chín trăm thương binh một lần nữa gia nhập chiến đấu, nhưng còn hơn ba trăm thương tàn thân thể, lên đường hồi hương... bất quá trong tay mỗi người đều có một phong bì có ấn chương Liên Hoa, bên tai còn có tiếng nói rõ ràng của Đỗ Trần: 

- Đế quốc sẽ phủ tuất cho các ngươi, nhưng nếu các ngươi không bằng lòng, vậy chỉ bằng tín kiện trong tay tới thành Duerkesi, nhập dân tịch lãnh địa New Zealand... trong lãnh địa của ta Francis, tuyệt không có người chết đói.



Tống đi thương binh ngày đầu, Đỗ Trần cảm khái, lại vỗ vỗ mông đít cười hắc hắc, hơn ngàn thương binh! Mở hơn nửa đóa Liên Hoa thứ mười hai, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ nở hoa.



Đây là ngày đầu tiên.



Chiến tranh từ trung tuần tháng một kéo dài tới đầu tháng ba, Lanning vương Baergena chuẩn bị không đủ quân lương, lương thực trong quốc khố không đủ, cấp cho Angius một đạo mệnh lệnh, trong vòng nửa tháng, trăm vạn đại quân của ngươi ăn hết lương thực dự trữ của mười sáu thành tỉnh! Đế quốc nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ tới tháng tư, nhưng lương thực ở phương nam xuân tháng năm mới có thể vận chuyển tới. Đây chính là ép Angius, trong vòng một tháng phải đánh thắng cuộc chiến này.



Một đạo mệnh lệnh làm tiền tuyến càng trở nên thảm thiết, Angius trên chiến trường đích xác nổi danh phong phạm, hắn ta nhờ địa hình có lợi của cổng biên giới Drowning làm tiêu hao hết duệ khí của thú nhân, theo đó liền toàn lực thôi tiến, trong thời gian ngắn ngủi, tiến lên đẩy lùi ba trăm dặm, từ cổng biên giới Drowning tiến vào lãnh thổ Mc Allen. Mà Đỗ Trần, tự nhiên cũng theo bộ chỉ huy tiến vào sống trong trướng hành quân trên thảo nguyên đầy tuyết.



Bất quá lúc này Đỗ Trần đang nằm trên giường, chung quanh đều truyền tới một tin tức - Francis đại nhân liên tục nửa tháng, cơ hồ không ngừng cứu giúp thương binh, hao hết thần lực mà Đỗ Trần thần thiện lương và vĩ đại trao cho hắn, mệt quá mắc bệnh.



Trong trướng, bếp lửa nổ lách tách, Porter mang một tướng lãnh vào xem, ai oán thở dài nhìn Đỗ Trần nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, mặt không chút máu. Đột nhiên cúi người nắm lấy mũi Đỗ Trần kéo hắn đứng lên: 

- Đừng giả vờ nữa.



Đỗ Trần xoay người ngồi dậy, động tác khỏe khoắn - Liên Hoa nội kình đến từ việc thiện, một mặt làm việc thiện thì Đỗ Trần sao có thể mệt chứ? Hắn cười nói: 

- Porter đừng nhìn lão đại của ngươi như vậy! Không có biện pháp. Ta cả ngày chữa trị cho bao nhiêu thương binh, thật sự là quá mệt. Lúc này có chút tốt hơn! Hơn nữa...



Hắn nhẹ nhàng móc ra thanh kiếm sáng như ngọc: 

- Không giả vờ lao khổ, sao ta có thể nhanh có được chức quân quan chuẩn tướng?



Porter liếc mắt nhìn Đỗ Trần, bó tay đi ra ngoài.



Đỗ Trần cười ha ha, lại đột nhiên nhíu mày, trong thần niệm hỏi: 

- Đỗ Tư! Bác Bì còn cõng đại ca ta đi trên đại thảo nguyên chứ?



- A... hô!

Đỗ Tư như đang ngủ gà ngủ gật: 

- Ân, Bác Bì vẫn cõng đại ca ngươi, ngay cả ăn cơm ngủ đều chẳng phân khai, ngũ ca hiện đang nghi bọn họ có thật là hảo hữu không! Nhưng thật ra truy tung giả kia một tháng rồi không có xuất hiện.



- Bác Bì đáng chết.

Đỗ Trần tâm tính lúc đầu lo lắng nghi hoặc, đã chuyển sang tò mò cùng sững sờ, Đỗ Tư hình dáng mặt dày vô lại:

- Francis, không có việc gì nữa chứ? Ngũ ca tiếp tục ngủ đây.



- Ai nói không có việc gì?

Đỗ Trần cao giọng: 

- Sáng nay, đóa Liên Hoa mười bốn đã nở một chút! Những lão thập nhị, thập tam, hai người bọn họ đến giờ còn không thấy bóng dáng đâu cả.



Đúng vậy, ngắn ngủi nửa tháng, Liên Hoa nở ra hai đóa rưỡi! Lại nghĩ, trăm vạn đại quân cả ngày chém giết, mỗi ngày có bao nhiêu thương binh? Dù sao Đỗ Trần đã cứu qua bao nhiêu người, hắn chỉ biết, tốc độ Liên Hoa nở ra mỗi ngày đều mà có thể dùng mắt thường thấy được... hôm nay đã tới đóa mười bốn.



Nhưng có chút bất ngờ, lão thập nhị, thập tam, hai vị ca ca này trong nháy mắt khi khai hoa đã biến mất, mặc cho Đỗ Trần trăm phương ngàn kế tìm kiếm, nhưng tìm không thấy.



Đỗ Tư nói thầm:

Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai! Ta không phải sớm nói cho ngươi sao? Sau đệ tứ quái sẽ có đại biến hóa, bây giờ ta còn không chính xác biết được biến hóa này là gì, chờ ta trở về chậm rãi nghiên cứu!



Hắn hỏi tiếp: 

- Ngươi bây giờ thực lực ra sao? Lão thập nhị cùng lão thập tam không thấy đâu, lực lượng nội kình cùng nguyên thần của ngươi cũng không có biến hóa sao?



Đỗ Trần cười ha ha: 

- Thực lực thật ra tăng lên không ít, tối hôm qua ta cùng Dịch Cốt đánh một trận, Dịch Cốt nói, ta bây giờ có chín thành thực lực của Trừu Cân cùng Hóa Thi, nếu gặp phải bọn chúng, ta dù không thắng, nhưng cũng có lực liều mạng.



- Thực lực rõ ràng tăng lên, nhưng các huynh đệ của ta lại không thấy đâu...

Đỗ Tư nói thầm, loại tình hình cổ quái này…

Liên Hoa Bảo Giám