Liên Hoa Bảo Giám

Chương 332 : Thủ mộ nhân (Người coi mộ)

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Bác Bì cùng đại ca ở ngay vùng núi A Mulang nơi mình sắp tới.



Đỗ Trần trong lòng vui vẻ, nơi chốn của bọn họ rút cục cũng được tra rõ, nhưng hai câu nói của Đỗ Tư mang tới sự lo lắng, hắn nói: 

- Năng lượng của Bác Bì cùng đại ca ta ngày càng gần, đây là ý gì? Còn có thủ mộ nhân kia có chút cổ quái? Nếu Bác Bì phi hành trên cao hoặc trong trạng thái tiềm hành bị hắn phát hiện, thì thủ mộ nhân kia thực lực hẳn khiến cho ta phải lo nghĩ.



Đỗ Tư vô lại nói: 

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Francis, năng lượng của Bác Bì cùng Steven ngày càng loạn! Ngươi biết đó, ngũ ca ta là dựa vào lực lượng mạnh yếu bên ngoài mà xem xét, bây giờ ta bị năng lượng hỗn loạn trước mắt khiến cho "Trước mắt" rối mù, có thể giúp ngươi phán đoán bọn họ ở vùng núi A Mulang đã rất khó khăn rồi, đừng hy vọng ta nữa… càng ngày càng làm khó ta a.



Đỗ Trần suýt nữa chấm dứt trao đổi với Đỗ Tư tại chỗ, hắn sờ sờ mũi nói: 

- Cái... truy tung giả kia đâu?



Đỗ Tư cũng ngạc nhiên kêu lên: 

- Đã lâu cũng không thấy hắn xuất hiện.



Đỗ Trần hừ một tiếng: 

- Tiếp tục giám thị.



Kết thúc lên lạc với ngũ ca, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng là có người thấy đại ca cùng Bác Bì. Hắn quất ngựa đuổi theo Antoine, ưu nhã cùng đau thương nói: 

- Thủ tướng đại nhân, lại nghĩ tới tổ tiên chết trận tại vùng núi A Mulang, tử tôn chưa bao giờ tới tế bái thần mộ A Mulang, thật sự làm ta thẹn với tổ tiên.



Antoine sửng sốt, nhìn không thấu ý đồ của tiểu hồ ly.



Đỗ Trần lại nói: 

- Nếu dựa theo lễ nghi cùng tiến độ hành tiến của đoàn sứ tiết chúng ta, chúng ta cần thời gian vài ngày nữa mới tới địa điểm đàm phán tại vùng núi A Mulang, nếu ngươi thật sự muốn đi tế bái tổ tiên chết trận, không bằng ta đi trước được không?


Lão Womar cảm thán, Đỗ Trần xem xét khắp nơi, nhìn qua, nhân gian tiên cảnh đích xác hợp với hoàn cảnh của mộ địa của các anh hùng, ai có thể nghĩ được, dưới đất này còn có nhiều anh hùng bất đắc dĩ như vậy chứ?



Nếu không phải mình đột nhiên tới đây, chỉ sợ vừa nhìn qua, thực hiện nghi thức tế điện theo đúng quy củ của thánh giáo, mà không lộ ra chút vẻ của một vùng hoang vu.



Tế lạy chúng thần, Womar tiếp tục kể lể, Đỗ Trần khó mà nghe hơn được nữa: 

- Lão bá, ta có hai vị bằng hữu không lâu trước đã đi tới vùng núi A Mulang, ngài đã gặp qua bọn họ chứ? Ân, bọn họ có thể là một người cõng người kia.

Nói xong, Đỗ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm Womar, Dịch Cốt mở trừng mắt, hàn quang lóe lên.



Lão Womar không hề có vẻ già nua, bình tĩnh nói: 

- A, các ngươi còn muốn tìm người… nghĩ ra rồi, ban ngày có một tảng khói màu đỏ di chuyển ở phụ cận thần mộ, lúc ấy ta bị dọa sợ nhảy dựng lên. Nếu… là bằng hữu các ngươi muốn tìm, vậy đi về phía đông, đi tới Trường Đao phong xem, có thể tìm được họ.



Đỗ Trần con mắt sáng ngời, lại vuốt mũi cười nói: 

- Lão bá thật sự là sáng mắt! Bằng hữu của ta hành động mau lẹ vô cùng, hắn nếu bay sợ rằng người bình thường không thể thấy được, chỉ thấy một màn sương khói, còn lão nhân ngài...



Lão Womar hé miệng cười, mấy cái răng còn sót lại có vài phần đáng yêu: 

- Đại nhân, ngài không hoài nghi lão nhân ta có bao nhiêu lợi hại chứ? A a, không phải mắt lão sáng, mà là bằng hữu của ngươi di chuyển quá chậm, hắn toàn thân bảo phủ trong sương khói nên lão nhìn không rõ, tựa như lảo đảo, tựa như tìm vật gì đó, ta mặc dù già cả mắt mờ, nhưng cũng có thể thấy rõ.



Đỗ Trần sửng sốt, bất quá nhìn lão Womar một chút, thầm nói, sau lưng Bác Bì còn một truy tung giả thần bí, hắn sao có thể chậm rãi tản bộ gần thần mộ? Là lão nhân nói xạo, hay là Bác Bì xảy ra việc ngoài ý muốn?



Đáng tiếc, Đỗ Tư gặp năng lượng làm nhiễu loạn, nếu không hắn có thể xem xét lão Womar này nói thật hay không.

Liên Hoa Bảo Giám