Liên Hoa Bảo Giám

Chương 334 : Bác Bì chân thân, tất cả cùng chạy quanh

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Liên tục lục soát bảy tám ao trên núi nhưng vẫn như trước không có phát hiện ra tung tích Bác Bì, đảo mắt đã là đêm khuya, cũng may Đỗ Trần cùng Dịch Cốt thực lực siêu tráng, ai cũng không cần nghỉ ngơi cùng ăn cơm, liền tiếp tục tìm kiếm.



Ngồi trên Liên Hoa, Đỗ Trần nhíu mày hỏi ngũ ca: 

- Đỗ Tư, chúng ta đã từ A Mulang thần mộ đi về phía đông, đại khái hơn một trăm dặm, bây giờ còn cách Trường Đao phong hai trăm dặm, phụ cận có cái ao lớn hình tròn, đầu mối này có thể giúp ngươi xác định vị trí không?



Hồi lâu sau Đỗ Tư mới hồi âm: 

- Francis, ngũ ca thật không có biện pháp! Bây giờ năng lượng của đại ca ngươi cùng Bác Bì càng ngày càng loạn, nhất là năng lượng của Bác Bì, hắn hoàn toàn quấy nhiễu cảm giác của ta, bây giờ ngũ ca chỉ có thể nói cho ngươi, mới vừa rồi Bác Bì hình như bởi vì không tìm được đồ vật nên phát hỏa, lại hình như đầu óc rối loạn, hắn đánh vỡ một khối đá để phát tiết! Mà ta thừa dịp hắn phát lực, loạn lưu yếu bớt nên "nhìn" được một chút, ta dám chắc là chưa có rời đi phạm vi Tam Đao phong, ngươi tại phụ cận tìm tảng đá bị nát bấy là được.



- Tốt lắm, có tin tức mới lập tức nói cho ta biết.

Đỗ Trần khinh thường thở nhẹ ra một hơi, khoảng cách với đại ca và Bác Bì lại gần thêm một bước.



Tảng đá nát bấy, mục tiêu này ở trong núi đen tối mênh mang thật là không thể thấy, nhưng so với tìm Bác Bì thiện nghệ tiềm hành thì còn dễ hơn. Hai người lập tức đẩy nhanh tốc độ, rốt cục, tại địa điểm cách Trường Đao phong năm sáu mươi dặm đã tìm được khối nham thạch bị nát theo lời Đỗ Tư.



Đỗ Trần rớt xuống, Dịch Cốt lập tức tiến lên chăm chú kiểm tra đá vụn.



Nhẹ nhàng vuốt ve bụi đá như bột phấn, bụi đá này bị gió núi thổi đi không ít, nhưng Dịch Cốt vẫn nhìn ra: 

- Thiếu gia, từ mặt trên do đấu khí lưu lại cho thấy, đây là công phu do chân Bác Bì mang lại, ngài nhìn đá vụn này, mặc dù chúng nó bị gió núi thổi nên tản mát rất nhiều, nhưng vẫn chỉ hướng Trường Đao phong, hướng này có dấu lõm...



Hắn liên tiếp nói ra mấy dấu vết, cuối cùng tổng kết: 

- Ta có thể xác định, Bác Bì đứng trên tảng đá này nhìn bốn phía, nhưng đột nhiên nộ bạo, phát lực chấn vỡ nham thạch, mà hắn theo lực phản chấn bay về phía...

Dịch Cốt tay chỉ hướng xa xa: 

- Duệ Đao phong.



Đỗ Trần nhíu mày nói: 

- Đáng chết, Bác Bì còn có thể mang chúng ta tới đâu? Bất quá thời gian khối đá vỡ vụn chưa lâu, với tốc độ của Bác Bì, hắn bây giờ hẳn là đang đi hướng Duệ Đao phong, khoảng cách với chúng ta tầm trăm dặm - chỉ cần hắn không đổi hướng! Dịch Cốt, tốc độ ngươi nhanh, lập tức đi hướng Duệ Đao phong đuổi theo. Ta ở phía sau kiểm tra dấu vết, để ngừa Bác Bì đột nhiên đổi hướng, đi nơi khác! Mặc kệ cuối cùng kết quả thế nào, hừng đông thì chúng ta hội hợp tại thần mộ.



- Tốt!

Thanh âm Dịch Cốt lưu lại nhưng bóng người đã tiêu thất.



Tam Đao phong tạo thành một tam giác đều, cứ hai ngọn núi lại cách nhau khoảng năm trăm dặm, năm trăm dặm này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cũng đủ cho một cao cấp đấu thần bay mấy canh giờ.



Nếu trăng trên trời có trí tuệ, nàng bây giờ nhất định bật cuời, bởi vì nơi nàng chiếu rọi xuống, nhân loại ở phụ cận ba ngọn núi rất thú vị - lão Fuye tới Thiên Đao phong thì chuyển hướng tới Trường Đao phong, các lão yêu bà Thấm Thủy Hồ đã tới Duệ Đao phong lại chuyển hướng đi Thiên Đao phong! Mà Dịch Cốt lại ở trung điểm của Trường Đao phong cùng Duệ Đao phong, về phần Đỗ Trần, tốc độ của hắn tương đối chậm. Trên đường truy tra dấu vết, cho nên giờ phút này còn đang loay hoay phụ cận Trường Đao phong.



Mấy người này đều ở rìa của "Hình tam giác", mọi người đồng thời đi nghịch hướng của nhau, nhưng trước mắt chưa ai phát hiện ra ai.




Lão Bowen vác bao lên, tiếp tục ăn cánh gà: 

- Ai kêu nàng gặp phải ngươi! số 8, ngươi cùng số 9 liên thủ giết Thấm Thủy thần phó, phá Thấm Thủy kiếm trận, bây giờ lại làm thịt thân truyền đệ tử còn sót lại của Margaret... hắc hắc, lần sau không phải là Margaret tự thân tới, mà là Thấm Thủy Khôi Lỗi binh đoàn của nàng! Chúng ta chuẩn bị làm một vụ mua bán nữa a.



Demis lắc đầu: 

- Bất quá thông đạo của Thấm Thủy Hồ ba tháng mở một lần, lần sau mặc kệ ai tới đều là chuyện ba tháng sau, hắc, không bằng chúng ta rời khỏi vùng núi A Mulang đáng chết này, vào trong thành đánh bạc, thế nào?

Đề nghị của hắn lập tức được Bowen đồng ý, bất quá lão Bowen không có giơ tay, mà là... giơ miệng.



Chính lúc hai người đang nói chuyện, ngân nguyệt do Tuyết Cơ huyễn hóa ra tán đi, nhưng thân ảnh nhu mị trên bẫy trời dãy dụa bay, lão Bowen nói thầm: 

- Nha đầu kia còn không chết sao? Lần trước kẻ kia là ta cố ý để cho chạy thoát, nhưng người này nếu thoát, chúng ta sao có thể lộ diện mà về nhà.



Số 8 lạnh lùng nói: 

- Nàng sống không quá sáng sớm mai, cho dù là Thấm Thủy thánh quang thần thánh đệ nhất thiên hạ cũng không cứu được nàng.



Ai, sợ rằng Thấm Thủy thánh quang của sư phụ cũng không cứu được ta! Lần này đấu khí mạnh mẽ, mạo hiểm tiến vào vùng của địch nhân, không nghĩ sẽ rơi vào cảnh này, khó trách sư tôn nói ta kinh nghiệm còn chưa đủ.



Nhưng người giết ta tới tột cùng là ai?



Không thể tưởng được đối thủ cường đại như thế, xem ra chỉ có sư tôn tự mình ra tay mới có thể hàng phục được bọn họ.



Tuyết Cơ liều mạng dùng chút hơi tàn cuối cùng phi hành trên trời, tâm niệm nhanh chóng quay trở lại, Thấm Thủy thánh quang thần thánh nhất cũng không có hiệu quả với ta, ta nhiều nhất có thể sống tới sáng sớm mai… nhưng ta phải mang tin tức của đối thủ truyền đến tai sư tôn.



Tự mình không có khả năng trở về Thấm Thủy Hồ bẩm báo sư tôn, bất quá lục sư tỷ ngay tại tam đại lục, nhất định phải tìm người đưa tin cho lục tỷ mới có thể chết.



Tuyết Cơ liều mạng phi hành, dần dần, ý thức của nàng mơ hồ, chẳng biết bay bao lâu, trước mắt nàng tối sầm, bản năng cầu sống khiến Tuyết Cơ nảy sinh một ý niệm cuối cùng trong đầu - ý niệm rất không tôn trọng Margaret, ý niệm đi ngược lại sự giáo dục của Thấm Thủy Hồ mà nàng tiếp thu từ nhỏ...



Nếu sư tôn không phải thiên hạ cực mạnh thì tốt biết bao? Nếu thiên hạ còn có một lực lượng thần thánh hơn Thấm Thủy thánh quang thì tốt biết bao?



Ánh trăng soi rọi, Tuyết Cơ rơi từ trên trời xuống.



Mà lúc này Đỗ Trần còn nghĩ tới chỗ tốt của Andy, ngẩng đầu nhìn trăng sáng...



Có nữ nhân rơi từ trên trời xuống!

Liên Hoa Bảo Giám