Liên Hoa Bảo Giám

Chương 349 : Hồ ly phóng đãng

Ngày đăng: 01:04 19/04/20




Trái tim của Đỗ Trần run lên, hai tay hợp lại, đấu khí đóng chặt cửa sổ, phóng nhanh tới phía trước, nhìn thấy rõ bộ dạng của nữ nhi, giống như một chậu nước đá dội lên đầu, đóng băng từ đỉnh đầu tới ngón chân… trái tim, càng lạnh buốt!



Đưa tay thử tìm hơi thở của tiểu gia hỏa.



Hơi thở của tiểu Bối Bối hoàn toàn không có, rõ ràng là đã chết rồi!



Bối Bối chết rồi? Con bé sao có thể dễ dàng chết không rõ ràng như vây? Ta không tin!



Tay Đỗ Trần hơi run rẩy, không cam lòng sờ mạch của nữ nhi, nhưng toàn thân tiểu Bối Bối lạnh lẽo, nhiệt độ giống tử thi như đúc! Hơn nữa chiếc cổ non nớt, cổ tay mềm mại, ngực bằng phẳng... không hề có chút mạch đập nào của sự sống!



Dùng hết kiến thức y liệu mình biết, nhưng kết quả chỉ có một - tiểu Bối Bối chết rồi... Đỗ Trần lập tức quỵ gục bên người nữ nhi.



Tiểu gia hỏa vẫn giống như khi còn sống, nhếch miệng cười hì hì, tựa hồ muốn nói: 

- Ba ba, người đừng nên làm người quá tốt nha!



Nhưng nụ cười lại vô cùng cứng ngắc. Đôi mắt to trợn tròn, trước kia linh động xinh tươi nhưng lúc này không có một tia sinh khí, con ngươi mở rộng trống không nhìn lên bầu trời, tựa hồ bày tỏ không cam lòng trước khi chết - ba ba, Bối Bối mới ba tuổi, không muốn chết, không muốn không gặp được ba ba nữa!



Trong đài sen lập tức tựa hồ như mất đi sinh cơ, chỉ có tiếng thở thấp sầu muộn của Đỗ Trần.



Đột nhiên, Đỗ Trần đứng phắt dậy, ôm lấy nữ nhi, mọi người trên đài sen, đại ca Steven thần chí mơ hồ, Tuyết Cơ hôn mê, Andy ngủ say... hắn vọt tới phía Thanh Biểu thú, nắm lấy cổ hắn:

- Nói, vừa rồi ngươi thấy những gì?



- Úi cha cha, chết rồi!

Thanh Biều thú bị nắm hai mắt trắng nhờ, chậm tới nửa ngày mới nói: 

- Cái, tiểu nữ hài kia đang còn… còn kể chuyện cho người điên, chẳng biết sao cô bé đột nhiên thấy một chiếc bình nhỏ đặt ở một bên, sau đó rất hiếu kỳ đi tới, nhìn qua chiếc bình một chút, lại, lại uống thứ ở trong bình!



Quả nhiên là thứ dị vật của Duhon lưu lại tác quái! Đỗ Trần móc chiếc bình nhỏ trong tay nữ nhi. "Choang" đập vỡ trên mặt đất!



Nhưng điều này không thể mang nữ nhi một lần nữa sống lại!
- Susanna phu nhân nói cái gì, ta không hiểu!



Susanna cười khanh khách:

- Ngài Thập Tam, ngài của ta! Người ta đều đã nói rõ ràng rành mạch với ngươi rồi, vô luận năm đó giữa chúng ta phát sinh ra chuyện gì, bây giờ đều xóa bỏ hết! Ngươi cũng không cần giả bộ hồ đồ với ta nữa!



Nàng móc ngón tay:

- Đối với mỗi nam nhân ta gần gũi qua, người ta đều nhớ kỹ như mới! Sự "uy mãnh" của ngài Thập Tam, người ta cả đời này cũng không quên à!



"Ta với ngươi thân cận qua bao giờ? Lão tử lúc ấy chỉ dùng Liên Hoa để giấu rượu, chuốc cho ngươi say!" Những lời này Đỗ Trần chỉ có thể niệm ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ hồ đồ.



Susanna ai oán thở dài:

- Được rồi, ngươi không biết ta, ta trước kia cũng không biết ngươi! Bây giờ giới thiệu từ đầu...



Nàng nhẹ nhàng thi lễ:

- Tiểu nữ tử là Susanna, trước kia là công chúa của Mc Allen, không lâu trước là phản nghịch gia tộc St. Barton muốn giết, mà bây giờ, là chủ mẫu... của gia tộc St. Barton!



Tựa hồ rất đắc ý với tia chấn kinh lóe lên trong mắt Đỗ Trần, ả mở lòng vặn eo cười khẽ:

- Kinh ngạc sao? Còn nhớ một câu nói năm đó ta nói qua không? Chỉ cần là nam nhân, chớ mong thoát khỏi lòng bàn tay của ta, rất không khéo, gia chủ của St. Barton cũng là một nam nhân, người thừa kế gia tộc St. Barton cũng là một nam nhân... Gia tộc St. Barton có thể nói một câu thế này, tất cả đều là nam nhân!



Hồ ly phóng đãng này dựa vào sắc đẹp chẳng những thoát chết, còn câu dẫn được gia chủ của gia tộc St. Barton? Đỗ Trần chỉ có thể cảm thán, nữ nhân này thật là *** lanh lợi mạnh mẽ!



Susanna mỉm cười ngồi lại trên gường: 

- Mới vừa rồi, Sonata nói cho gia tộc St. Barton, ngươi muốn bản đồ Vân Tiêu Kinh sao? Muốn dùng mấy vạn cỗ thi thể để đổi lấy bản đồ Vân Tiêu Kinh, lòng tham của người rất lớn, gia tộc St. Barton sẽ không đáp ứng! Nhưng ta...



Nàng chỉ vào chóp mũi của mình:

- Có thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ nhỏ của ngươi, rất dễ dàng.

Liên Hoa Bảo Giám