Liên Hoa Bảo Giám

Chương 367 : Liên Hoa tâm ma

Ngày đăng: 01:04 19/04/20






Thệ Tuyết kiếm trong tay Đỗ Trần chỉ thẳng cổ họng, giọng Sean càng the thé. Hỏa nhãn càng mạnh, mấy Cốt Lâu thú đi theo Sean đã "ầm" bạo liệt vỡ vụn thành tro bột, chỉ còn Sean cùng Đỗ Trần là chưa bị thiêu cháy, nhưng quần áo trên người Đỗ Trần đã bắt đầu khô nóng.



Sean rất bình tĩnh nhìn trường kiếm Đỗ Trần, hắn tuyệt không nghi ngờ, kẻ trước mắt chỉ cần khe khẽ vặn cổ tay, khô lâu đầu mình sẽ rơi xuống đất, nhưng đối với một người trong lòng quyết tử như Cốt Lâu thú vương mà nói, hắn dĩ nhiên không sợ!



Hốc mắt híp lại thành một đường, Sean cười rất sướng khoái nói: 

- Khách nhân tôn quý, ngươi muốn biết Ma tộc trả ta cái gì, chắc là muốn thử xem ngươi có thể trả cho ta không chăng? Cái này ngươi không có khả năng đâu!



Hắn chỉ chỉ vào chính khô lâu đầu của mình:

- Cốt Lâu thú tộc chúng ta sống lâu bất quá chỉ thọ được ba mươi tuổi, mà Sean ta đã sống một trăm chín mươi tám tuổi, thực là dị loại trong tộc Cốt Lâu thú!



Hắn nói chuyện sống lâu làm cái gì? Đỗ Trần nhướng mày nghĩ.



Sean tiếp tục nói: 

- Tất cả các Cốt Lâu thú khác đều hâm mộ ta "Miên Trường" thọ mệnh, nhưng chỉ có mình ta trong lòng rõ ràng, sống càng lâu, càng chịu nhiều thương tâm!



Hắn thanh âm đau khổ:

- Một trăm sáu mươi năm trước, ái thê của ta chết trước mắt ta, một trăm ba mươi hai năm trước, ta tự tay mai táng con mình! Chín mươi tám năm trước, đứa cháu ta thương yêu nhất chết trong bữa tiệc rượu ta nghênh thú vị thê tử thứ hai! Lại qua 15 năm... thê tử thứ hai của ta cũng chết khi ta đang ở bên...



Tay hắn nắm chặt lại xương kêu răng rắc:

- Hơn một trăm năm, ta trơ mắt nhìn đám hậu đại của ta sinh ra, rồi lại tự tay đem bọn chúng đi mai táng. Bây giờ ta không dám cưới vợ, không dám gặp đám cháu chắt của chính mình, chính là bởi vì ta sợ thấy khi bọn họ già chết... ta lại phải rơi lệ một lần nữa!



Sean đột nhiên nở nụ cười lớn:

- Nhưng Phillip có thể giúp ta không phải chịu loại thống khổ này, vong linh bí pháp của hắn có thể làm cho những tộc nhân đã chết của ta sống lại. Ngươi có biết tâm tình của ta khi nhìn thấy con mình sống lại là như thế nào không? Cáp, ha ha! Vì bọn họ, ta dùng một cái mạng của ta để đổi một cái mạng của ngươi cũng đáng giá!



Đỗ Trần trong lòng ngốc trệ, lạnh nhạt nói: 

- Ngươi nguyện ý để cho thân nhân của ngươi trở thành thứ người người chán ghét, tồn tại không thân xác dưới dạng vong linh sao?



Sean hừ một tiếng: 


Thanh âm đột nhiên dừng lại!



Hai đồ vật kia là cái gì Đỗ Trần không chút quan tâm, hắn vội la lên: 

- Lão thần kinh, ngươi mau nói rõ ràng cho ta, làm thế nào để tìm lại được pháp bảo bị mất tích? Chẳng lẽ lão muốn ta tìm ra phương pháp lưỡng toàn thực thi việc thiện sao?



Bồ Đào một lúc lâu không đáp, xem ra trong thần niệm căn bản là không có đáp án cho vấn đề này!



Đỗ Trần lại hỏi:

- Thiện ác tương đối, con người cảm thấy đói bụng thì muốn ăn cơm, chẳng lẽ ta phải bảo vệ những thực phẩm này, làm cho loài người phải chết cũng là việc thiện sao?



Không người trả lời.



Đỗ Trần lại hỏi lần thứ ba:

- Lão thần kinh kia, rốt cuộc việc gì mới là việc thiện?



Thanh âm của Bồ Đào hoàn toàn tiêu mất, trong đầu Đỗ Trần lại khôi phục tiếng lao xao "Nhất hoa nhất thế giới", Bồ Đào căn bản là không cho Đỗ Trần đáp án.



Đỗ Trần hừ một tiếng:

- Tâm ma... chẳng lẽ là muốn ta đột phá tâm ma mới có thể tìm lại pháp bảo mất tích sao?



--------------



Trên người đau đớn như kim châm làm cho đầu óc Đỗ Trần nhanh chóng thanh tỉnh, giờ phút này hắn còn đang trong vòng lửa cháy rừng rực!



Bọn Cốt Lâu thú giờ đã bị cháy sạch sẽ, tro cặn xương cũng không còn, Đỗ Trần dựa vào Thiên Sứ Thủy Thân cùng Liên Hoa nội kình thực lực đến trình độ phong hào cũng cảm thấy hỏa diễm nóng rực, bạch tuyết trường bào trên người đã bắt đầu bốc lửa.

Liên Hoa Bảo Giám