Liên Hoa Bảo Giám

Chương 391 : Sắc dụ của Anji

Ngày đăng: 01:05 19/04/20




Czech đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lập tức phong tỏa đại sảnh để cho Đỗ Trần bế quan.



Trong đại sảnh chỉ còn lại ba thương binh, Đỗ Trần xuất ra Liên Hoa, chậm rãi tản ra quang mang thần thánh, quang mang này mặc dù không thể so với diệu dụng của Thủy Minh thuẫn, nhưng cũng có thể cung cấp đôi chút trợ giúp.



Steven cùng Tuyết Cơ còn đang hôn mê, Đỗ Trần ngồi trên đài thầm vận nội kình điều tức, ánh mắt tập trung lên khuôn mặt kiều diễm trắng bệch của Tuyết Cơ...



Nha đầu ngốc!



Đỗ Trần lắc đầu cười khổ, đáng mắng không? Vì một người quen biết chưa tới hai tháng, thực tế coi như cừu nhân mà liều mạng, cuối cùng lại dùng sinh mệnh quá độ đến ngất xỉu, Tuyết Cơ thật sự quá choáng váng. Thở dài, bên tai chợt nghe Steven nói thầm: 

- Vọng mỹ nhân sinh thán, không tốt, không tốt.



- Đại ca tỉnh rồi sao? Ngươi thân thể thế nào?



Steven ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười: 

- Còn chưa đứng được! Lão tam, nói thật đi, có đúng là coi trọng nha đầu kia không?



Đỗ Trần cười cười: 

- Không có khả năng. Nàng là đệ tử của Margaret, sớm muộn gì chúng ta cũng đao binh gặp lại.



- Đệ tử của Margaret nhất định là người xấu sao?

Steven hỏi lại: 

- Tuyết Ny cũng là đệ tử của Margaret, nhưng nàng là người xấu sao?



Đỗ Trần á khẩu không nói được, hồi lâu mới nói: 

- Một nha đầu ngốc vì cừu nhân mà liều mạng thôi...



- Nha đầu ngốc sao?

Steven cười quái dị nói: 

- Vậy là ai vì cừu nhân mà ngạnh kháng một chiêu Lưu Tinh, bây giờ còn hộc máu chữa thương? ân? Tiểu tử ngốc sao?



Steven ha ha cười to, cười khiến Đỗ Trần khó hiểu: 

- Được, đại ca, Tuyết Cơ cùng Tuyết Ny không giống, Tuyết Ny a di sinh tính điềm đạm, chưa bao giờ có tâm xấu. Hơn nữa sớm đã quyết liệt với Margaret, nhưng Tuyết Cơ...



Nhìn thoáng qua khuôn mặt tiều tụy của Tuyết Cơ, Đỗ Trần không có nói xong. Có rất nhiều điểm, Tuyết Cơ thật sự rất giống người quản lý viên không tranh sự đời trong đồ thư quan Đấu Thần đảo.



Ánh mắt của Steven hạ xuống đệ đệ cùng Tuyết Cơ, chuyển đi chuyển lại, đột nhiên cười nói: 
- Vấn đề này hẳn là đi hỏi cha ngươi.



Anji cười khanh khách, áp sát Đỗ Trần hơi thở như lan, chóp mũi thậm chí đưa tới sát trước mắt hắn: 

- Cha không nói cho ta biết, ngươi có thể nói cho ta không?



Đỗ Trần đẩy nàng ra: 

- Nếu cha ngươi thấy không cần phải nói cho ngươi, ta đây cũng không nói cho ngươi. Anji tiểu thư, nơi này là đài quan sát, không phải nơi ngươi có thể ở lâu, tiếp tục đi chấp hành nhiệm vụ.



Hắn thanh âm lạnh như băng, có thể khách khí nói chuyện sao, việc này là nể mặt Czech, nếu không Đỗ Trần thật sự không đáp lời Anji.



Anji không có ý rời đi, đột nhiên càng áp sát người Đỗ Trần, ngực dán sát vào vai hắn: 

- Ngươi muốn làm gì?

Đỗ Trần hừ lạnh:

- Cách xa ta một chút.



- Được rồi.

Anji thốt nhiên lùi lại vài bước, nhưng nàng đi tới cửa, "Soạt" một tiếng, hạ khóa trên cửa xuống, rất thản nhiên nhìn chằm chằm Đỗ Trần.



- Chỉ sợ là mọi nam nhân đều biết ta muốn làm gì, ngươi không rõ sao? ân?



Nói xong, Anji đột nhiên hai tay tháo đai lưng, trường bào theo thân thể mềm nhẵn hạ xuống, lão thiên, bên trong đương nhiên không mặc cái gì! Đỗ Trần lập tức nhắm mắt xoay người.



Anji nhìn bóng lưng Đỗ Trần nhàn nhạt nói: 

- Á Lực, ta không thích bà bà con mẹ nó, một câu nói, từ hôm nay trở đi, ta là nữ nhân của ngươi!



Xúc động, hưng phấn, vui mừng… nam nhân trong tình huống này liệu có như tâm tình của Đỗ Trần... không có chút cảm giác.



Hắn vô cùng ngạc nhiên.



Ta thấy được, trong nháy mắt lúc trường bào hạ xuống, mặc dù ta nhắm mắt nhìn Anji quá đột ngột, trong phút chốc ta đã thấy rõ, nhưng Liên Hoa không có phản ứng, chẳng lẽ "thấy" cũng không tính là gần nữ sắc sao? Trong lòng thầm mắng Bồ Đào có đúng là thật sự chơi lão tử, nhưng trên mặt lãnh đạm vô cùng: 

- Ta không có hứng thú đối với ngươi.



- Không có hứng thú với ngươi.

Liên Hoa Bảo Giám