Liên Hoa Bảo Giám

Chương 398 : Mười Ba tự sát

Ngày đăng: 01:05 19/04/20






Đỗ Đinh hưng phấn, đôi mắt xanh biếc tràn ngập tơ máu, trong Liên Hoa nhảy loạn. Là một hạt cây, kim tệ, đá quý, châu báu, trong mắt nhân loại có thể dẫn tới đánh nhau sống chết, nhưng với hắn chẳng có chút giá trị, ngược lại hắn chỉ để ý hai thứ - nước cùng đất! Vì chúng cung cấp dinh dưỡng cho cây cối sinh trưởng.



Bằng vào thiên hạ bổn nguyên lực lượng, pháp bảo quẻ thứ 4 hiển lộ chân thân chỉ trong chớp mắt, tiểu Đỗ Đinh đã cảm ứng được, nắm đất kia là cực phẩm trong cực phẩm, ngay cả một trong ngũ đại thiên hạ nguyên lực là đại địa tinh hoa cũng không thể so bì.



Hạt cây nhỏ cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Đỗ Trần, miệng không ngừng nói lầm rầm: 

- Tiêu rồi, tiêu rồi, đời này sao lại cho ta thấy đất tốt như vậy chứ, sau này còn có đất nào có thể khiến ta để vào mắt? Tại sao lại cho ta thấy đất tốt như vậy... ta dễ dàng chửi ta sao?



Thần niệm của Đỗ Trần đều tập trung lên đất, đất cát màu vàng nhạt trên tay rất ít, chỉ có một nắm nhỏ, Đỗ Trần lật tay, nhẹ nhàng rắc đất, muốn chăm chú quan sát huynh đệ quẻ thứ 4, nhưng...



Mặc kệ Đỗ Trần cho chảy thế nào, một nắm cát nho nhỏ chạy mãi không hết! Khoảnh khắc, dưới chân Đỗ Trần đã hình thành một đống cát nhỏ màu vàng nhạt, mà đất cát trong tay... vẫn không chút giảm bớt.



- Dự trữ vô cùng, dùng mãi không hết sao?

Đỗ Trần trở tay thu lại, đống cát trên mặt đất như biển chảy về sông, đều về trong lòng bàn tay hắn, nhưng vẫn là một nắm cát nho nhỏ.



Đỗ Trần trừng mắt, nở nụ cười: 

- Đỗ Đinh, nếu dụng loại đất này cùng Bi Minh Chi Lệ phối hợp, ngươi phải bao lâu mới có thể lớn lên?



Đỗ Đinh đôi mắt tham lam, ánh mắt bức người, rống to: 

- Cho ta một giờ, ta có thể phát triển thành một gốc vong linh bổn nguyên, mang mọi người rời khỏi nơi này về nhà.



- Nhỏ tiếng chút, chúng ta còn đang trong vòng vây của JuJu thú.

Đỗ Trần thích ý giơ tay đặt lên mép, làm ký hiệu "cấm thanh" với tiểu Đỗ Đinh, sau đó dùng đài Liên Hoa làm bồn, cát của quẻ thứ 4 làm đất, gieo hạt tiểu Đỗ Đinh xuống, cuối cùng dùng một giọt Bi Minh Chi Lệ nhỏ xuống đất.



Chỉ chờ một canh giờ, mà Chaucey lại cho năm giờ, - tính ra cũng là còn hơn một giờ nữa mới tới lấy "Thức ăn". Thời gian như vậy đủ rồi.



Người Brockman bị ép vào sát vách tường tính mạng thụ, địa lợi cũng có, hết thảy đều nắm giữ.



Bất quá....



Đỗ Trần đột nhiên phát hiện Tuyết Cơ ngây ngốc nhìn hắn, dung nhan kiều mị ngượng ngùng, một đôi mắt màu đen có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại bị đôi môi hồng ngăn lại, ngượng ngập nói không nên lời... lão thiên a, Đỗ Trần cuối cùng cũng nhớ tới hắn đã làm cái gì.



- Tuyết Cơ, ta vừa rồi...

Đỗ Trần vừa mới gian nan mở miệng, Tuyết Cơ lại cúi đầu, chuyển mình đi vào trong đám đông, trên mặt chỉ có ngượng ngùng, nhưng không có chút phẫn nộ vì bị nam nhân cường bức.



Điều này còn có thể nói gì nữa? Một thứ gì đó sau khi nảy mầm, chuẩn bị khai hoa kết quả.



Đố Trần đứng như trời trồng, tay chân bứt rứt, ngơ ngác chẳng biết làm sao thì tốt. Steven rẽ mọi người đi tới, vỗ vỗ đầu vai Đỗ Trần, nói: 

- Lão tam, ngươi phải chịu trách nhiệm a! Người ta là một nha đầu thanh bạch, vậy mà bị chà đạp trong tay ngươi, dĩ vãng Steven ta tự biết không phải thứ tốt, nhưng nữ nhân bị ta câu dẫn dù hơn tám mươi tuổi hay dưới tám tuổi cũng đều là tự nguyện, ta chưa bao giờ bắt buộc một ai...



- Đại ca, ngậm miệng của ngươi lại được không?

Đỗ Trần trừng mắt, đột nhiên nhỏ giọng nói rõ tình huống của tiểu Đỗ Đinh, lại nói: 

- Trước tiên không nói cho người Brockman, vẻ mặt bọn họ không giấu được đâu. Đại ca, chúng ta có thể thoát thân, bất quá trước khi đi còn một vấn đề.



Steven sắc mặt đột nhiên âm trầm:

- Đích xác còn có một chuyện, mới vừa rồi Tuyết Cơ nói đúng, JuJu thú này vô luận tới đâu đều cũng là một hồi tai nạn...



- Nhưng có một nơi, nếu bọn họ đi tới đó, chẳng những không phải tai nạn, ngược lại là việc thiện thật lớn.



Huynh đệ hai người nhìn nhau, đột nhiên cười âm trầm.



Thời gian năm tiếng qua đi rất nhanh, "Đông đông", cự vĩ Chaucey đập xuống đất, dẫn theo một đội JuJu thú cấp tốc đi tới.



- JuJu vương hắc dát dát!

JuJu thú vây quanh người Brockman lập tức nhường đường, để Chaucey đi lên trước, bốn ngàn người gia tộc Brockman nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng bị vây trong một không gian nho nhỏ thì cũng đông đúc, khiến cho Chaucey đầu to cũng khó mà thấy được tình hình bên trong.



- Á Lực, thời gian tới rồi, giao một ngàn thức ăn ra đây.

Chaucey ngạo nghễ đảo mắt qua mọi người.



- Hắc dát dát, giao ra đây, nếu không biến các ngươi thành nhục tương hắc dát dát.

JuJu thú ầm ầm kêu rống, những con phía trước trong khoảnh khắc nhe nanh, cười kinh khủng, thỉnh thoảng còn liếm mép, mùi máu tươi trong miệng phả ra, khiến người ta run rẩy lui bước.



Đỗ Trần rẽ mọi người ra, người Brockman trong lòng run sợ tách ra hai bên, tạo ra một đường, nhưng vẫn dính sát vào vách tường. Đỗ Trần trong tay cầm một chậu cảnh như Liên Hoa, bất quá không giống cây con, cây này rễ màu xanh biếc, cành lá màu trắng, nhìn qua có vài phần quỷ dị.



Đỗ Trần cười nói: 

- Chaucey vương hắc dát dát, lương thực ta đã tuyển xong rồi, bất quá còn có một sự tình phải nói rõ ràng với ngài.



- Ngậm miệng lại, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta.

Chaucey sâm nhiên nói: 

- Lương thực được tuyển đi theo ta còn lại thành thật ở lại đây, ai dám lộn xộn, ta hắc dát dát cắn nát đầu hắn.



- Cô lỗ, cô lỗ.

Quần thú đột nhiên vang lên thanh âm nuốt nước miếng, có JuJu thú nói: 

- JuJu vương, chúng ta ở đây nhìn bọn chúng nửa ngày, đều đói sắp hắc dát dát rồi...



Chaucey cười to ha ha: 

- Hiểu rồi, chờ ta mang thực vật đi, các ngươi tùy chọn bên trong một trăm tên mà ăn.



JuJu thú hô lớn: 

- Chaucey, hắc dát dát, hắc dát dát, Chaucey.




Mười Ba tự sát?



- Ngươi, ngươi làm gì vậy?

Đỗ Trần khẩn trương, phất tay kêu tiểu Đỗ Đinh cùng Liên Hoa: 

- Trước đừng nói, Liên Hoa của ta hẳn có thể bảo trụ tính mạng của ngươi.



Mười Ba lắc đầu: 

- Ngươi không rõ, người Xích Quân chúng ta mất đi đấu khí, sẽ mất đi tính mạng, ta là một lão nhân phải chết, không ai có thể nghịch thiên cải mệnh... thời gian ta còn không nhiều, thành thật nghe ta nói vài câu.



Đỗ Trần xem xét, đích xác, Mười Ba là thọ hạn đã tận, loại tình huống này quang mang của Liên Hoa cũng không có tác dụng gì.



Mười Ba cự tuyệt trị liệu, chậm rãi nói: 

- Ai! Ta tưởng rằng ta năm đó "Thi cốt vô tồn", lại không thích được vẽ chận dung, hậu nhân không ai có thể nhận ra ta, nhưng không tưởng, hôm nay lại bị các ngươi nhận biết.



Mười Ba cười khổ, nhìn hai huynh đệ khoát tay, nói với Đỗ Trần: 

- Ngươi nói đúng, ta bây giờ là chó săn cho người khác, không, thậm chí chó săn cũng không bằng... loại cuộc sống này ta sớm đã không muốn nghĩ tới, cám ơn các ngươi, cám ơn các ngươi cho ta dũng khí.



- Ha ha, ha ha! Anh hùng nhân loại thành ác ma... sớm không có mặt mũi sống sót! Á Lực, Jolie trung tướng đã sớm chết, ngươi hiểu chưa?



Đỗ Trần vội la lên: 

- Ta hiểu rồi, Lucy cùng Lily hai vi tiểu thư vĩnh viễn đều chỉ biết anh hùng Vẫn Thần - Jolie trung tướng, tuyệt không biết Mười Ba là ai.



Mười Ba vui mừng gật đầu, mắt ngắm Steven: 

- Vừa rồi ta viết cho ngươi, là Lưu tinh trong Cửu Thần Huyền, uy lực của nó ngươi đã thấy qua. Thần hoàng thân truyền, đệ nhất bí pháp Vẫn Thần ngàn năm tuyệt phối với thuộc tính của ngươi! Hơn nữa ta mới truyền cho ngươi đấu khí, đủ cho ngươi trong vòng 10 năm đột phá thập nhất cấp, tấn phong thập nhị cấp Lưu tinh hỏa chiến thần.



Steven cầm lên tờ giấy, vội vàng lướt qua, thấp giọng cười khổ, nguyên lai Mười Ba vừa rồi đàm luận đấu khí với hắn, là muốn xác nhận đấu khí của Steven có hợp với nàng không...



Mười Ba lại nói đứt quãng: 

- Ngươi là trưởng tôn của đại ca Shigeru, ta tặng cho ngươi cũng không có tiếc...



Thanh âm ngày càng yếu, nhưng lại cười nói với Đỗ Trần: 

- Có đúng là trách ta thiên vị? Chỉ đại ca ngươi có chỗ tốt, cũng không để ý tới hài tử ngươi?



Đỗ Trần thật ra không để ý, một đời hai huynh đệ, còn so sánh làm gì?



- Khục khục.

Mười Ba ho kịch liệt vài tiếng, điều hòa hơi thở mới hỏi: 

- Thủ pháp ngươi mở bí tỏa ngày đó, là Phá Khí huyền sao?



Đỗ Trần hơi chần chờ, gật gật đầu.



Mười Ba có chút cười, lại hỏi: 

- Thân là hậu duệ Shigeru, ngươi sao lại tóc vàng?



Đỗ Trần liếc mắt nhìn mọi người ở xa xa, quay lưng về phía bọn họ gỡ mặt nạ xuống, lại nhanh chóng mang lên.



- Wolfe?

Mười Ba kinh hãi khó hiểu, đột nhiên cười khổ: 

- Nếu sớm thấy dung mạo của ngươi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy,... cũng tốt, mới vừa rồi ta còn chút do dự, nhưng nếu ngươi giống Wolfe như đúc, cũng tinh thông Phá Khí huyền, vậy tuyệt đối có tư cách có được một thứ.



Chẳng lẽ Jolie còn có cái gì lưu cho ta? Đỗ Trần lập tức lắng nghe.



- Tòa cổ bảo nọ là của ngươi, tới địa lao trấn áp Cuban, dưới phòng tù một trăm thước...



Mười Ba nói tới đây đột nhiên một hơi thở ra, mắt thấy khó nói gì thêm, lạnh lùng nói: 

- Tìm được nó, đừng cho bất luận kẻ nào biết ngươi có nó! Sự cường đại của Xích Quân ngươi không thể tưởng tượng nổi, ta chỉ là một con chó coi cửa của Xích Quân thôi...



Đầu gục xuống, Mười Ba đã chết...



Đỗ Trần cùng Steven nhìn nhau cười khổ.



Nói thật, bọn họ đối với Jolie cũng không có gì thương cảm, dù sao một khắc trước bọn họ còn là cừu nhân, mặc dù có danh là thân hữu, nhưng cũng không quen, đối với cái chết của Mười Ba, Đỗ Trần càng cảm thấy khó hiểu.



Thân phận bị phá liền tự sát, đây có thể dùng tôn nghiêm của Vẫn Thần trung tướng giải thích.



Nhưng nàng vì sao truyền đấu khí cho Steven, thành toàn cho con đường đấu thần của Bác Bì? Đây là hành động phản bội Xích Quân, vì sao không nói ra bí mật của Xích Quân?



Cảm thấy khó hiểu nhất là, câu nói cuối cùng của nàng, cái gì mà "Cũng tinh thông Phá Khí huyền"? Nàng sao lại lưu lại đồ vật cho Đỗ Trần? Lưu lại cái gì?



Liên tiếp mấy nghi vấn xoay quanh Đỗ Trần, tóm lại hành vi của Jolie khiến mọi người khó hiểu.



Đang nghĩ, Steven vỗ mạnh Đỗ Trần: 

- Lão tam đừng nghĩ nữa, ngươi xem thi thể của Jolie.



Đỗ Trần ghé mắt nhìn, cả kinh nói không ra lời.



Hôm nay chuyện khó hiểu nhiều lắm, nhưng khiến người khó hiểu là, thi thể của Jolie...

Liên Hoa Bảo Giám