Liên Hoa Bảo Giám

Chương 400 : Thuỷ lai Thổ yểm

Ngày đăng: 01:05 19/04/20






Hải Hoàng Sainz, danh tiếng vạn lưu ngũ tuyệt phong có lẽ không nằm trong mắt một số ít người như Đỗ Trần. Nhưng đấu thần giới tam đại lục cùng tứ đại dương, Hồng Huyết Nhân cùng hải tộc đều hiểu, cho dù giáo hoàng cường hãn như thế, nhưng đối với biển xanh cũng vô lực. Bất quá Sainz, lại có thể hiệu lệnh tứ đại dương, một tiếng làm ức vạn hải tộc cúi đầu nghe lệnh, khắp nơi trên đại dương, chúng sinh không kẻ nào không phục tùng. 



Đây là Hải Hoàng Sainz.



Đỗ Trần chắp tay lạnh lùng nhìn phía khơi xa, coi việc yêu cầu quỳ lạy nghênh đón tựa như gió biển thoảng qua. Bạch bào theo gió vũ động, cùng gió lạnh hoà thanh âm lạnh lùng: 

- Đã nghe danh Hải Hoàng từ lâu, hôm nay được gặp mặt, nhưng quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, khiến người không khỏi thất vọng.



- Nghe danh không bằng gặp mặt? Ngươi sao không trực tiếp nói tên Sainz ta là hư danh?



Nước biển bốc lên như Hải Hoàng phẫn nộ, trong trọng địa vang lên một tiếng hừ giận giữ: 

- Lớn mật! Francis ngươi quả nhiên không biết tốt xấu, dám đương nhiên bôi xấu vinh quang của Hải Hoàng? Hải thần Cấm giáp sĩ, bắt hắn lại cho ta!



Vượt sóng biển, một cái đầu rùa khổng lồ rít gào trồi lên mặt nước, quy giáp trên lưng bao bọc bên ngoài ba đội cương cầu áp giải vũ sĩ, mỗi người cầm một cây cự phủ cao gần hai trượng, trong đó mặt trước một đội, đang rít gào hướng về bờ biển cường hành vọt tới, sát khí mạnh như thực thể đánh vào mặt Đỗ Trần.



Cấm giáp sĩ còn chưa tới mà đã làm sóng biển dâng lên đánh vào đất liền, cách chỗ Đỗ Trần đứng ba trượng. Bất quá sóng biển như đánh vào một bức tường vô hình, trống rỗng, càng lên càng cao, càng không cách nào tiếng tới, như thành đồng tường sắt hoành vĩ.



Đỗ Trần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không thấy cử động gì.



- Thân bất động mà bình định nước biển, chỉ bằng khí tức liền dễ dàng ngăn cản sóng biển của cấm giáp sĩ đánh vào, tiêu diệt địch thế. Francis, thuỷ hệ đấu thần, ngươi đủ cùng ta và Ziege sóng vai. Đủ tư cách cùng ta bình toạ nói chuyện! Hải thần cấm giáp sĩ, lui ra!



Cấm giáp sĩ tách ra, thuỷ triều thối lui, cự quy mang một đội hải tộc bò lên, hơn 20 người tuỳ tùng. Một người cao hơn hai mét bước ra, thân vận trường bào màu thiên lam, hai bên có hai tùy tùng, phía bên trái là một bát phiến hồ lão quy, hình tượng như vậy, không nói ra cũng có thể biết hắn có thân phận cùng địa vị gì.



Phía bên kia Hải Hoàng là một kẻ làm cho Đỗ Trần chấn kinh, là Đại Địa Chiến Thần Keane!



Đúng vậy, chính là Keane – Lôi Kích Tucker gia tộc hạch tâm thực quyền nhân vật. Quản gia chăm sóc Anne từ nhỏ! Cũng là ngày đó gia tộc Tucker cùng lão này đồng loã bức hôn Đỗ Trần!



Nhưng hắn tại sao lại ở bên cạnh Hải Hoàng?



Có chút bất nhã, Đỗ Trần bỏ qua Hải Hoàng, trước tiên hướng lão Keane cười nói: 

- Lão tiên sinh, đã lâu không gặp, thân thể dạo này vẫn còn cường tráng? Sao ngài tới lãnh địa của ta mà không báo trước một tiếng? Vãn bối nhất định vui vẻ nghênh đón ngài trước a!



Keane nhướng mày, bỏ qua bộ dáng bất bình thường, lão đáp lời Đỗ Trần: 

Hải Hoàng ở đây, thời gian đối thoại giữa Francis ngươi và ta còn dài. Sainz bệ hạ, mời ngài trước!



Hải Hoàng gật đầu nhẹ, bước chậm đến trước mặt Đỗ Trần, mắt nhìn chằm chằm phía hắn.

- Francis, ta không hiểu tại sao ta - Sainz lại là nghe danh không bằng gặp mặt?



Đỗ Trần ngẩng đầu đánh giá Sainz, Hải Hoàng khoảng ba mươi tuổi, ngoại mạo cực kỳ tuấn lãng. Tại vị đã lâu nên Hải Hoàng toát ra khí độ hoàng giả, mi vũ hào sảng soi rõ lòng người, chỉ là hai tròng mắt màu xanh lam thỉnh thoảng lộ ra tinh quang, làm kẻ khác thập phần không thoải mái.



Tình báo của thánh giáo về Hải Hoàng cũng đã hiện ra trong đầu - Sainz, trời sinh hào sàng, thích vũ lực, mặc dù được tôn sùng danh hiệu Vạn Lưu sơn nhưng cũng không để trong mắt cái hư danh "Ngũ tuyệt phong"…



Cuối cùng Mina phê chú một câu rất có ý tứ - Nếu cùng người này gặp gỡ, nếu ta nhún nhường thì để cho hắn chà đạp xem thường!



Đây cũng chính là nguyên nhân làm Đỗ Trần nói chuyện hống hách.



Đỗ Trần nhìn chằm chằm Sainz:

- Vạn lưu ngũ tuyệt phong uy danh hiển hách, Hải Hoàng thống trị ngàn vạn hải tộc, địa vị tôn sùng, nhưng lại trước nhà người ta diễu võ dương oai, làm như vậy khác nào cách làm của bọn nô tài, như thế, không phải nghe danh không bằng gặp mặt sao?



Nói xong, Đỗ Trần không tránh ánh mắt sắc bén của Sainz, không ngạo mạn cũng không yếu nhược, ngạo nghễ nhìn thẳng!



Sau một lúc lâu, Sainz đột nhiên cười lên ha ha:

- Ziege dạy được một đồ đệ thế này thật là một việc tốt! Các ngươi bãi quân trận, đề danh thiếp, Hải Hoàng Sainz đến bái hội Duerkesi đại công, Đỗ Trần Thần sứ Francis!



Đỗ Trần mỉm cười:

- Hoan nghênh bệ hạ giá lâm lãnh địa New Zealand!



Chuyện này đúng là thú vị! Luận vũ lực, Hải Hoàng có lẽ cùng Đỗ Trần chưa biết ai hơn ai, trong lúc đó, nếu luận về thân phận, Sainz cùng Giáo Hoàng bình khởi bình toạ, là đại dương sinh linh chi chủ. Khi hai người nói chuyện xong, trong nước cũng quả nhiên vang lên thanh âm pháo lễ, một đội binh lính hải tộc trồi lên mặt nước, ước chừng một vạn người, nổi lên theo lễ tiết quân trận, đi theo Sainz, cho Đỗ Trần mặt mũi, theo lễ đăng môn bái phỏng.



Đỗ Trần liếc mắt một cái ước đoán trong nước có chừng một vạn quân lính tinh nhuệ, còn có chiến tranh thánh khí, trong lòng nhanh chóng tính toán, đột nhiên hắn để tâm nhìn ra một tràng diện!



Phía sau hải tộc quân trận, sóng biển cuồn cuộn nổi lên huyết sắc nồng đậm, còn có hằng hà thi thể, từ trang phục của các tử thi, bọn họ và người đàn ông Đỗ Trần cứu là cùng một gốc.



Chẳng lẽ Hải Hoàng ngàn dặm tổ chức đuổi giết tập thể, sau đại đồ sát, chỉ còn lại một người duy nhất là người mình cứu thoát?



Lễ nghĩa đã xong, Hải Hoàng cười nói: 

- Francis các hạ, lần này ta đến đây là cùng gia tộc Tucker làm một chút chuyện cơ mật, hôm nay chuyện sắp kết thúc, chỉ còn một người này!



Ngón tay hắn chỉ về người tráng hán đang hôn mê phía sau Đỗ Trần:

- Mong rằng các hạ cho hải tộc ta vài phần mặt mũi, trở thành bằng hữu của Sainz!



Tiểu Bối Bối nhìn người kia, nhỏ giọng nói: 

- Ba ba, hắn thật là đáng thương!



Rồi nha đầu cầu khẩn nhìn cha. Đỗ Trần khoát tay, trong lòng thầm nhủ, Hải Hoàng hiện tại khách khí, dù sao, hắn cũng mang theo một vạn quân a, hơn nữa nhà lão tử thành Duerkesi là ngay tại hải biên, chính mình cần cùng Hải Hoàng lập tình "Hữu nghị"!



Thêm nữa, không biết tên tráng hán đang hôn mê này tốt xấu thế nào, lai lịch lại không rõ, mình nếu chỉ vì cứu một nhân mạng làm một việc thiện mà đắc tội với Hải Hoàng, chẳng phải đưa con dân Duerkesi thành đối địch với hải tộc sao?



Nghĩ đến đây, Đỗ Trần cười nói: 
- Mặc kệ bọn người hải tộc, chúng ta đi cổ bảo! A! Các người ở đó lo lắng làm gì chứ?



Đám hộ vệ nhìn chằm chằm Đỗ Trần, tên hộ vệ trưởng thất thanh nói: 

- Đại nhân, người vừa rồi đánh bại một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong a!



- Làm ta tưởng có đại sự gì, mặc chiến giáp vào, chúng ta đi!



Hộ vệ mặc nhiên đi theo ở phía sau. Đánh bại vạn lưu ngũ tuyệt phong còn không tính là đại sự? Đại nhân, ngài chờ ngày mai đấu thần giới oanh động đi!



Đánh cho sơn thuỷ kích xạ, phương viên mười dặm xung quanh như dưới một trận mưa lớn.



- Ba ba, lão nhân này doạ người a!

Tiểu Bối Bối nhìn thoáng qua lão quản gia, trốn kỹ trong lòng ngực Đỗ Trần.



Đỗ Trần tức cười, từ hai năm trước khi lão tổ mẫu rời khỏi cổ bảo, hào khí âm trầm ở vùng phụ cận đã sớm tiêu tán. Bất quá nói lại cũng lạ, lão quản gia này như thế nào mà vẫn không có vẻ bình thường chút nào nhỉ?



Được rồi, lão quản gia ở cái cổ bảo này tên gì nhỉ? Đỗ Trần bĩu môi, hắn đã sớm quên mất. Không có biện pháp, hai năm trước Đỗ Trần có thêm sản nghiệp ở nhiều nơi lắm, quản gia nơi nào cũng không nhớ tên gì.



Bây giờ Đỗ Trần có ấn tượng duy nhất với lão quản gia này là lão đã trợ giúp lão tổ mẫu, rất âm trầm, nhưng nhân phẩm tựa hồ rất tốt, chưởng quản cổ bảo đã hơn vài chục năm, nhưng chưa bao giờ làm sai chuyện gì… ngoài ra chẳng còn nhớ gì nữa.



Vậy mà lão quản gia nọ cúi đầu, tựa như cương thi thong thả di động đến:

- Đại nhân, ngài đến!



Không hề có nhân khí, nói chuyện lạnh như băng, mở miệng quỷ khí âm trầm, một điểm tôn kính nhìn Đỗ Trần cũng không có.



Đỗ Trần cũng không quan tâm thái độ của lão nhân, gật đầu nói: 

- Ân, ta đến thị sát cổ bảo, ngươi không cần chuẩn bị, thức ăn tiểu thiếu gia sẽ đích thân làm!



- Tốt!



- Ách…

Đỗ Trần muốn hỏi lão mấy câu, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ được tên của lão quản gia này. May mắn thay, tiểu Bối Bối hỏi liền một câu:

- Lão gia gia, người tên là gì vậy?



Thấy trong lòng chủ nhân là đại tiểu thư, lão quản gia nở ra một tia cười dữ tợn:

- Lão bộc Pete.



Đỗ Trần nhìn xuống bước vào Julie cổ bảo.



Vừa vào đến cửa, tiểu gia hoả đã chủ động yêu cầu tự mình đi, thẳng vào phòng bếp, còn tiểu Bối Bối, lại đi theo bên cạnh Pete, cười cười kéo tay lão nhân.



- Pete gia gia, năm nay người bao nhiêu tuổi rồi?



- Hồi tiểu thư, Pete 20 tuổi đến cổ bảo này, đến nay đã bảy mươi ba tuổi!



- Vậy lão rất thích… Julie cổ bảo phải không?



Pete tươi cười âm trầm, cúi người nhìn tiểu tử kia:

- Tiểu thư thấy nó như thế nào?



Tiểu Bối Bối cầm lấy đuôi tóc, má lúm đồng tiền cười nói:

- Bởi vì ngài ở tại một địa phương hơn năm mươi năm, năm mươi năm không chịu rời đi, không thấy ngoại nhân, vậy dám chắc ngươi rất thích nơi này, nếu không ngài như thế nào mà ở đây lâu như vậy?



Pete không trả lời, chỉ thu khoé miệng về, nhìn như quỷ dạng không biết mỉm cười, hay là mặt quỷ âm trầm kinh khủng.



Đỗ Trần ngồi xuống tại đại sảnh, bắt chuyện tuỳ tiện với đám hộ vệ xung quanh, ngạc nhiên nói: 

- Pete, cổ bảo còn ai ngoài ngươi không? Tại sao lại không có một người hầu nào, chẳng lẽ kinh phí không đủ?



Pete di động theo hướng bên hông đến trước mặt Đỗ Trần:

- Chuyện đồn đãi về quỷ bảo đã qua trăm năm, khẳng định không một ai dám tới!



Cũng là, bộ dáng ma quỷ của ngươi, ở đây người dân nào nguyện ý làm việc cho ngươi chứ? 

- Được rồi, ngươi dẫn tiểu thư đi dạo xung quanh đi!

Đỗ Trần phất phất tay.



Pete không động cước bộ, cúi đầu lạnh nhạt nói: 

- Đại nhân, có chuyện trước hết phải thỉnh giáo ngài. Hồi trưa nay, ta tại bờ biển cứu một người, hiện đang hôn mê tại khách phòng…



- Cứu người? Đây là chuyện tốt, Đỗ Trần thần sẽ ban phúc cho ngươi!

Đỗ Trần thuận miệng hỏi: 

- Người đó nhìn như thế nào? Bên người hắn có gì đại biểu cho thân phận bối cảnh không?



- Nàng so với ta không sai biệt lắm, trông trang phục như một người nô lệ, nhưng đồ đạc bên người nàng có gì đó không giống như của một nô lệ.



- Vật gì vậy?



- Một cái tử sắc bì giáp, trên đầu toả khấu như là tiêu kí Tam Xoa kích của Hải Hoàng…

Liên Hoa Bảo Giám