Liên Hoa Bảo Giám

Chương 402 : Đỉnh cấp lưu manh thành thiên tài hãn thế, cố sự quá khứ của Wolfe

Ngày đăng: 01:05 19/04/20






Một người giống ta như đúc? Chẳng lẽ là Wolfe?



Trong lòng Đỗ Trần mơ hồ, ký ức về Wolfe như một cơn sóng, không khỏi nổi dậy trong lòng…



Wolfe có ba mặt!



Tại trí nhớ của người bình thường tại thế tục, cái tên Wolfe căn bản không hề tồn tại, thậm chí ngay cả giáo hoàng cũng không biết vị Vẫn Thần tướng lĩnh này nhìn giống y như Francis.



Mà trong mắt Lucy Lily hai lão nhân thần, hắn thuộc Thương Khung chiến khu, thủ hạ Margaret dưới tay một vị chuẩn tướng, bất quá nếu dùng tính từ chính xác hơn để hình dung hắn, tỷ như lưu manh, sắc quỷ, ác bĩ, hỗn hỗn, câu đáp thiếu nữ thành niên, dẫn dụ thiếu phụ có sắc đẹp… tất cả những từ này cấu thành toàn bộ Wolfe.



Nhưng Đỗ Trần lại biết, sau khi Vẫn Thần chiến, tất cả thông tin về Wolfe đều bị xoá mất, từ vịêc thành lập giáo phái thần bí, đoạt Bi Minh Chi Lệ của Thấm Thủy Hồ, là người thành lập Da Tát thánh giáo, như bí pháp của Bác Bì, Dịch Cốt ngày hôm nay, thần lực của Mayfair cùng Bairu, về phần Phá Khí Huyền đều nghe nói mạnh mẽ khôn cùng, khiến Dịch Cốt tấn cấp phong hào sùng bái không thôi – đó chính là do chính là Da Tát thần truyền xuống.



Như vậy một kẻ tràn ngập truyền kỳ và nhân vật mang sắc thái thần bí, lại sống dưới đường hầm trong lòng đất sao?



Trống ngực Đỗ Trần đập nhanh hơn.



Tiểu Bối Bối còn nói: 

- Bất quá hắn ở tuốt phía dưới mặt đất, trước khi đến chỗ đó, ba ba còn có thể thấy một ít đồ vật a!



- Vật gì vậy?



Tiểu Bối Bối lắc đầu:

- Ba ba người thật ngốc a!



Đỗ Trần chợt hiểu ra, nếu tinh thần thực của tiểu Bối Bối kiểm tra, nếu đó là "Đồ vật", như vậy vừa rồi ai lại để tiểu Bối Bối tìm ra chúng nó ở đâu?



Tiểu tử kia chỉ có thể cảm ứng được vị trí Wolfe trước, lại có một ít vật phẩm, bây giờ dám chắc chính là, những vật phẩm này có liên quan đến Wolfe!



Thật sâu bên trong đường hầm phát ra chướng khí, đại não chợt kích thích, Đỗ Trần ôm nữ nhi bước vào địa đạo.



Quay mặt đi, hắn dùng Chỉ Gian Sa đo lường khoảng cách, rất nhanh, hắn đã đi đến đúng địa điểm.



Đây là một đại môn màu đỏ, ba thước cao, hai thước rộng, hai bên tả hữu là hai bức hoành phi phân biệt viết hai hàng chữ, nhìn qua như là đôi liễn giống như trước cửa nhà hắn.



Tả liễn viết: "Nếu ngươi tinh thông Phá Khí huyền, xin mời đẩy cánh cửa này!"



Hữu liễn viết: "Nếu ngươi học chưa xong, hoặc căn bản không biết cái gì là Phá Khí huyền, vì tính mạng bản thân, xin mời mở cánh cửa này!"



Đỗ Trần không nói gì, nguyên lai Mayfair lựa chọn đề tinh quái, là vì tổ tiên Wolfe truyền xuống…



Hắn nhìn lại hoành phi. "Nếu ngươi không nhận ra văn tự này, như vậy có thể nói với bản thân, không biết chữ không phải xấu hổ, nhưng ngươi không biết chữ. Di chuyển lộn xộn liều mạng là không…"



"Phế thoại! Mẹ nó!" Đỗ Trần thầm mắng một câu, mở cánh cửa bên trái tiến vào - theo kinh nghiệm từ Mayfair, lúc này không thể di chuyển lộn xộn, bởi vì mỗi lựa chọn đều đưa ra kết quả khác nhau, từng bước sai biệt. Vậy cuối cùng có thể làm cho mọi việc đảo lộn!



- Dát chi!

Theo âm thanh trầm đục của trục môn chuyển động, Đỗ Trần một mình đi đến đại sảnh cụt, đại sảnh này rộng khoảng bốn mươi, năm mươi mét vuông, cả phòng chứa đầy tinh thạch, đỉnh đầu có một chuỗi dạ minh châu chiếu sáng, ngoài ra, không còn vật gì khác.



Hơn nữa phía trước không có đường nào, như vậy là một toà đại sảnh trống.


Kinh nghiệm qua chuyện Thú Hoàng Tỷ, Đỗ Trần đã sớm đối với mấy lời nguyền rủa hiểu rõ, tuyệt không tin tưởng phá khí sát thần là một lời nguyền, chính xác hơn, đây là một loại hiện tượng thần bí!



Wolfe cũng nói: 

Ta cũng đã thập nhị cấp đấu thần, không tin thật có lời nguyền sát thần, mọi chuyện hết thảy đều phải có một giải thích hợp lý! Cho nên tối nay, tại thời khắc đại ca ta sắp đi chịu chết, ta hi sinh thọ mệnh của mình, phát động chiêm tinh thuật, cố gắng dùng phương pháp hoán đổi để phá giải… kết quả chia làm hai đoạn, đoạn thứ nhất ta hiểu được, nói là chúng ta người cầm Phá Khí huyền nhất định khó thoát chết, còn đoạn sau nói ta không rõ, Phá Khí huyền truyền nhân, ngươi phải nhớ kỹ đoạn thoại này!



- Lúc chúng thần tiêu tán, trung ương đại địa, sẽ sinh ra lực lượng thánh khí siêu việt…

Wolfe chỉ nói đến đó!



Một lúc sau, hắn cười hắc hắc: 

- Xin lỗi, đây là nửa câu đầu của một câu tiên đoán, nửa câu sau thì… A, ta không hiểu nửa câu đầu, nên không lãng phí tiếp thọ mệnh tiếp tục trắc toán, cho nên… ta cũng không biết phía sau sẽ nói cái gì!



Đỗ Trần nín thở! Lão tổ tông này cũng thật là…



- Loại bổn mệnh chiêm tinh tiêu hao sinh mệnh quá lớn, lại xin lỗi, ta không thể vì một câu nói không hiểu mà lãng phí thọ mệnh, bởi vì ta lưu lại vài ngày tính mệnh đến Thương Khung đại lục, nói một lời xin lỗi với Margaret…



Đỗ Trần thở dài, sớm biết như thế, thì năm đó hà tất phải làm vậy?



- Được rồi, nếu ngươi là người thông minh, hẳn phải biết ta mời ngươi đến đây làm gì, đầu tiên, nói ngươi cẩn thận, hai là hy vọng ngươi có thể giải được chuyện này, bằng không, ta và bạn tốt Kean của ta có chết cũng không nhắm mắt!



- Thứ ba, không được… năm đó A Nhược chẳng những cầm đi Phá Khí huyền, mà còn mang theo cả cốt nhục của ta… bây giờ nàng mất tích, ta lại không kịp nói cho A Nhược biết không nên truyền Phá Khí huyền cho hậu nhân! Cho nên chính ngươi, vì hậu nhân của ta, ngươi hãy phá giải "Lời nguyền" này càng sớm càng tốt!



Wolfe nghi vấn nói: 

- Có lẽ… ngươi chính là hậu nhân của ta và A Nhược? A, ta trên mặt đất có để lại một kiện tiểu đồ vật, xem như lễ vật cho ngươi, vĩnh biệt!



Thanh âm Wolfe tiêu tán, và chuyện xưa của hắn cũng đã kết thúc.



Đỗ Trần thì thào nhớ kỹ:

- Chúng thần tiêu tán là lúc tại trung ương đại địa, lực lượng thánh khí siêu việt…



Tiểu Bối Bối nghiêng đầu nói: 

- Ba ba, nửa câu sau dám chắc chính bản lĩnh của người, trung ương đại địa, trung tâm St. Einstein là thành John đó sao? Còn khúc trước Bối Bối không rõ!



- Đúng vậy, chúng thần tiêu tán là lúc… chúng thần sớm đã chết cả rồi, bây giờ còn lại mấy người, căn bản không tính là chúng thần!



Đỗ Trần lắc đầu, trong lòng hắn còn có nhiều nghi vấn, chính là Wolfe đi Thương Khung sau đó cũng không như hắn đoán lập tức chết, vậy hắn đã làm gì? Hắn cùng Margaret rốt cuộc sau đó đã xảy ra cái gì? Hắn vừa như thế nào thành lập Da Tát giáo hội chứ?



Đỗ Trần vỗ mạnh trán, tự giễu nói: 

- Nghe đến nhập thần, suýt nữa quên mất, Bối Bối, ngươi chẳng phải nói Wolfe đang ở ngay phía dưới…



Gọi Wolfe lên hỏi một câu chẳng phải mọi chuyện đều sáng tỏ sao?



Lời còn chưa dứt, âm thanh dát chi dát chi của trục thừa chuyển động từ mặt đất truyền đến, chỉ chốc sau mở ra một người ngay tại lối vào:

- Wolfe là ngươi phải không?



Một cái bóng trước tiên từ dạ minh châu chiếu xuống bước ra, theo sát một thanh âm.



- Chào mọi người, Wolfe đích xác đã chết, nhưng mà ta, chính là người sẽ giao cho ngươi lễ vật của tên hỗn đản đó!

Liên Hoa Bảo Giám