Liên Hoa Bảo Giám

Chương 462 : Ngày chiêu sinh

Ngày đăng: 01:05 19/04/20




Nụ cười nhất thời đóng cứng trên mặt Đỗ Trần, hắn trong lòng nghĩ, có phải là bởi gã băng nhân kia đắc tội với sư phụ không đây?



Ziege nhíu mày, tay bất giác đưa lên vuốt 2 hàng ria, khóe miệng đau đớn run lên, trong lòng thầm nghĩ: "Ai da, nguyên lai là Francis tới, khó trách phòng môn phía dưới không thông báo! Mình vừa rồi nói quá nặng, làm sao mà thu lại được đây?" Trong lòng vừa động, Ziege nghiêm mặt như trước, hự một tiếng nói: 

- Ta dạy ngươi bao nhiêu lần, làm gì cũng phải có quy củ, mà giờ ngươi vẫn không học được! 



Nói xong, mặt Ziege đột nhiên giãn ra, ha ha cười: 

- Nhớ kỹ cho lần sau nhé, ngươi có nghe không? Lần này ta bỏ qua không phạt…



Mẹ kiếp, sư phụ nguyên lai là nói giỡn ta! Bao nhiêu nghi vấn đều tiêu tán, Đỗ Trần gập người 90 độ, cười dài nói: 

- Học sinh nhớ rồi ạ! 



Ziege cũng cười, khởi thân đứng dậy, hai tay mỗi tay ôm một hài tử, lại kinh ngạc nhìn thoáng về phía Tuyết Cơ.



Đỗ Trần vội giới thiệu: 

- Sư phụ, đây là hôn thê của con, Tuyết Cơ, người Einstein đại lục, hôm nay đặc ý đưa đến bái phỏng lão nhân gia! 



- Oh, ngươi đã thành gia rồi a! 

Ziege nhướn mày, trên mặt lộ ra nụ cười, trên dưới nhìn Tuyết Cơ vài lần, liên tục gật đầu:

- Tốt, tốt, tốt! 



Liên tiếp ba tiếng "tốt" giúp cho Tuyết Cơ bớt đi vài phần khẩn trương, nhưng trong lòng lại mơ hồ đau xót, người Einstein đại lục? Mình có quốc tịch này từ khi vào vậy a? Ai, Á Lực thế nào mà ngay cả sư phụ thân như phụ mẫu cũng lừa gạt? Trong lòng nàng có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng nghĩ lại, bản thân mình cũng gạt sư phụ Margaret a, có lý do gì để trách ái nhân đây? Á Lực làm như vậy cũng chính là vì tương lai chúng ta! Nếu mình là người làm cho vị sư phụ đây tâm sinh oán giận, thật sự là quá phụ nỗi khổ tâm của Á Lực… Nghĩ đến đây, Tuyết Cơ mềm mại tựa vào người Đỗ Trần, mỉm cười cùng Ziege chuyện phiếm về gia thế.



Chuyện được vài câu, Đỗ Trần tùy ý hỏi: 

-Sư phụ, người vừa mới đi ra ngoài kia là ai thế? Trên thân thể người này hình như có chút mao bệnh, không khống chế được hơi thở a! 



Tuy là câu hỏi tùy ý nhưng lại khiến trong lòng Ziege nổi lên đôi chút cảnh giác.



Tâm niệm chuyển nhanh như điện, Ziege lộ ra một cơn phẫn nộ, "đông" vỗ mạnh lên trác án:

- Thôi đừng nhắc đến, hừ, hàng năm đến ngày tốt nghiệp sinh rời trường đều là như thế này cả,.. một chút quy củ đều cũng là không có! Người vừa mới tới là một lão bằng hữu, muốn ta phải "đề cử" ép mấy cao cấp đấu thần của đấu thần viện. Hừ, người nói chuyện này không phải hồ đồ sao? 



Quả nhiên không ngoài sở liệu, đúng là đi cửa sau! Đỗ Trần lơ đễnh bồi sư phụ trách gã băng nhân tóc tím kia vài câu. Chỉ là không ai chú ý, trong khi Ziege nói chuyện, tiểu Bối Bối trong lòng ngực hắn tò mò mở to hai mắt trộm nhìn Ziege gia gia…



Đỗ Trần lại cùng sư phụ hàn huyên một hồi lâu, cho đến khi có giáo công tới đưa văn kiện hắn mới đứng dậy cáo từ. Tay trong tay cùng Tuyết Cơ ra tới hành lang, Đỗ Trần cười nói: 

- Nàng thấy thế nào? Ziege sư phụ cùng lời đồn đãi có đôi chút không giống lắm, mặc dù hơi cổ lỗ nhưng thực sự là một đức hạnh trưởng giả! 



Tuyết Cơ gật đầu, mặt hồng lên:

- Đúng vậy, mới vừa rồi thiếp có chút khẩn trương, nhưng lão nhân gia thật sự rất hiền lành. 



- Không phải, không phải đâu! 

Tiểu Bối Bối đột nhiên lắc đầu:

- Không đúng a, ba ba, lão gia gia hôm nay rất kỳ quái a! 



Đỗ Trần sửng sốt, ôm nữ nhi hỏi:

- Bối Bối nhìn ra cái gì vậy? 



Bối Bối suy nghĩ một chút:

- Ban đầu tinh thần lão gia gia xung động rất nhẹ nhàng, nhưng khi nhắc tới đại thúc tóc tía kia thì xung động rất nhanh mà. 



Tinh thần ba động rất mạnh, chuyện này thể hiện Ziege lúc nói chuyện tâm tình rất không yên. Nói cách khác là lão nhân gia có thể lúc đó đang nói dối.



Đỗ Trần sờ mũi, chần chờ nói: 

- Có thể sư phụ có chuyện cơ mật của học viện không muốn nhắc tới thì sao? Quên đi thôi, chuyện của lão nhân gia người chúng ta không cần lo nghĩ hộ! 

Cả đoàn đi khỏi thủy tinh đại lâu, hướng tới ký túc xá thăm bạn học cũ.



Ngay khi bọn họ đi ra khỏi đại lâu, một đôi mắt âm trầm tại tầng cao nhất của đại lâu cách song nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cả nhà Đỗ Trần.



Băng nhân tóc tía quay trở lại văn phòng của Ziege, nhìn Đỗ Trần qua cửa sổ sâm nhiên nói: 

- Bọn họ thấy được dung mạo của ta! 



Ziege không còn bộ dáng hiền lành đức hạnh như trước mặt bọn vãn bối, sắc mặt âm trầm lạnh lùng hừ một tiếng:

- Ngươi nói những lời này là có ý tứ gì? Muốn giết bọn họ diệt khẩu sao? 



Băng nhân chắp tay thản nhiên nói: 

- Ngươi biết đấy, với tình huống này ta phải giết bọn họ để diệt khẩu. Chuyện này là quy củ của chúng ta! 



Ziege cười lạnh:

- Ta cảnh cáo ngươi, Francis là đệ tử của ta, ngươi muốn động vào nó, trước phải hỏi qua ta cái đã! 



Băng nhân quay đầu liếc Ziege một cái, sắc mặt khinh thường tựa hồ như chẳng coi uy hiếp của Ziege ra gì, bước thẳng tới bàn làm việc, hai tay đặt lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mặt Ziege, theo đó là một cỗ hơi thở lạnh như băng ập thẳng đến!

- Được rồi, giờ ta hỏi ngài, ta muốn giết đệ tử của ngài. Ngài, thân làm phụ mẫu đấu thần thiên hạ, tôn quý vô song, nhất hô bá ứng - Ziege viện trưởng có ý kiến gì không? Nửa câu sau nghe như ca tụng, nhưng băng nhân dùng ngữ khí âm dương quái khí, khiến tiểu hài tử cũng có thể nhận ra giọng điệu giễu cợt.


Antoine thần sắc đột biến:

- Francis, lát chúng ta bàn lại nha! 



Nói xong, hắn vội gia nhập đội ngũ các đại nhân vật, trước hết làm ra ấn tượng lễ hiền hạ sĩ!



Đỗ Trần bĩu môi nhìn các đại nhân vật đi xuống: "Buồn cươi ghê? Những chuyện loại này mỗi năm đều tái diễn, mấy đại nhân vật này hôm nay bị người cười cợt, nhưng mà ngày mai là họ có thể đem theo một danh tướng tương lai của tam đại lục trở lại quốc gia, ngày kia vị danh tướng này có thể giúp hắn đánh hạ một phần thật to lãnh thổ!"



Có thể khai cương thác thổ, có thể phú thứ thành bang, có thể tung hoành nơi bãi tập, có thể bất bại giữa tam đại lục biến hóa phong vân... đó là nhân tài!



Vì nhân tài, có bị người đời cười nhạo vài câu có là gì đâu?



Cả đoàn mười người già trẻ nam nữ cùng nhau tới chân cầu thang lên tầng 2, cũng vừa lúc các đại nhân vật kịp xuống đón, mà dẫn đầu là "đi sau đến trước" Antoine!



Lão thủ tướng nhìn lướt qua cả đoàn, chọn vị lão đầu cùng trạc tuổi đang dẫn đầu cười nói:

- Vị lão đệ này.. 



- A a, vị lão ca này! 

Lão đầu cười mị mị cắt lời:

- Ta bất quá chỉ là một lão nhân tại khoa thánh khí của chúng thần viện lưu cấp hơn năm mươi năm, thầm nghĩ thừa dịp còn có thể hoạt động kiếm một chút tiền mua quan tài, thật chẳng dám để ngài phí tâm.. ngài có thể nhượng ta một lần được không?



Cơ mặt Antoine có chút xơ cứng, lưu ban hơn năm mươi năm? Ngươi gạt ta mà, ngươi rõ ràng là có hơn năm mươi năm nghiên cứu chiến tranh thánh khí, trên chiến trường ngươi chính là chuyên gia khí đạo quyết chiến a..



Tránh đường cho lão nhân, Antoine lại hướng tới phụ nữ trung niên thứ hai cười cười. Phụ nhân cũng không đợi hắn mở miệng, cười nói: 

- Là thủ tướng Antoine sao? Ta chỉ là một nông phụ… nhường một lần được không?



Antoine đành nhường đường cho phụ nhân này đi qua, lập tức một nữ vương phía sau đi lên, vội nắm chặt lấy tay phụ nhân:

- Kelin tỷ tỷ, lần trước quốc gia chúng ta bị đại hạn ba năm, nhờ có người dùng băng tinh đại trận dẫn nước ở tứ hải về cứu con dân của ta, hôm nay bất luận ra sao, xin người cho ta một cơ hội đáp tạ, chúng ta ra bên kia nói chuyện được không? 



Antoine ánh mắt hướng ngay tới người thứ ba, người thanh niên này bộ dáng như thi nhân, hắn càng thêm dứt khoát, một đẩy gạt phắt Antoine mà nói:

- Tiểu tử nhường đường, cản ta mất thời gian! 



Tiểu tử? Antoine đến râu mép cũng trắng bạch! Gã thanh niên thi nhân này thực sự là bao tuổi đây?



Tất cả chỉ có một lời xin lỗi khách khí "Xin nhường đường", mười người xuyên qua các đại nhân vật đứng đặc ở cầu thang lên tầng 2, xác định xong phương hướng liền thẳng tiến như là mục tiêu đã được xác định.



Các đại nhân vật âm thầm thở dài, biết mình đã hết còn cơ hội, cũng không có làm chuyện đánh mất thân phận liền trở lại các nhã gian khảo hạch học sinh của mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời đám mấy người kia!



Antoine vốn cũng không thích xem náo nhiệt, nhưng mười người này hết người này đến người khác đều hướng đến nhã gian của hắn mà đến, vậy nên hắn cũng chỉ có thể nghiêm mặt đi theo. Nhưng mà tại cuối hành lang..



Đỗ Trần gian khổ một ngày, sớm đã không chịu được, giờ này cũng mặc kệ hình tượng, nhân dịp hành lang vắng người bèn ngồi thụt xuống. Mấy lãnh chúa Lanning khác thấy hắn ngồi xổm, do dự một chút cũng ngồi xuống cùng Đỗ Trần thành một vòng.



Đỗ Trần tà nhãn hỏi: 

- Ta là mệt mỏi mới ngồi xuống, còn các vị ngồi xuống làm cái gì? 



- Francis lão đệ, chúng ta đều là lãnh chúa Lanning quốc, đều là láng giềng nên không cần cùng ngài nói khách khí...

Chuyện chính là thế này, hôm nay xem tình hình cũng giống như năm trước, chúng ta không thể tìm được hàng tốt! Bất quá vừa rồi ta nghe được tạp âm dưới lầu… năm nay học sinh tham tiền không ít! 



Đỗ Trần nhưới mày:

- Vậy tìm ta mượn tiền sao? 



- Lão đệ minh giám! 



Đỗ Trần vuốt vuốt mũi thở dài:

- Ai, đều là nan huynh nan đệ cả, chuyến này chúng ta đi cũng không tìm được hàng tốt… 



- Ba! 

Phía sau có người vỗ lên vai, Đỗ Trần quay đầu lại liếc một cái, là một lão nhân già móm, hắn miễn cưỡng tươi cười duy trì hình tượng nói: 

- Lão nhân gia, có chuyện gì sao? 



Lão đầu một tay đẩy lãnh chúa bên người Đỗ Trần, chính mình chèn vào phía trái:

- Tiểu huynh đệ, không tìm được hàng tốt sao? Trong tay lão nhân ta có mấy hàng tốt, có muốn không? 



Méo mó có hơn không, Đỗ Trần giơ tay trái ra:

- Trước hết xin cho xem cái sơ yếu! 



- Ba! Ba! Ba..

Ánh mắt các đại nhân vật trong toàn phòng toát ra thần thái không thể tư nghị, liên tiếp mười tờ sơ yếu lý lịch đập lên tay Đỗ Trần!

Liên Hoa Bảo Giám