Liên Hoa Bảo Giám

Chương 471 : Vô năng giả dừng bước!

Ngày đăng: 01:05 19/04/20




Mặc dù trải qua tai nạn Thomas, nhưng các đại nhân vật tại các lầu các vẫn tràn đầy khát vọng với nhân tài, mới sáng sớm đã đông chiêu sinh khảo quan cùng ứng sinh học viên.



Antoine đang hỏi một vị ứng sinh đột nhiên phát hiện, Francis một nhà đi qua hành lang trước mặt hắn, hơn nữa mặt sau còn có một đội người hầu đi theo, mang theo mười cái đại rương nặng! Tiếp đó, Francis đi tới gian phụ cận, ghé tai nói với mấy vị lĩnh chủ Lanning mấy câu, vị lĩnh chủ này lập tức cười rời đi, người hầu "Rầm rầm" tiến vào nhã gian của các vị lĩnh chủ...



Không bao lâu, trên nhân tài thị trường xuất hiện "Quán" lớn nhất.



- Đông, đông, đông... 

Mười cái rương lớn đặt trước mặt Đỗ Trần, sau đó Đỗ Trần kéo cái ghế qua, nghênh nganh ngồi bên cái rương trung ương, cười thích thú nhấp chén trà xanh mà Martin đưa lên.



- Francis muốn làm gì? Mấy ngày hôm trước mười người tài hắn còn không muốn, hôm nay vì sao lại làm lớn vậy? 



- Ai biết được? Phỏng chừng là không chiêu mộ được người, nổi điên rồi sao? 



- Hừ! Ngày trước là có kẻ cố ý muốn hãm hại Francis, hôm tay ta thấy... Francis là muốn hoàn chiêu với người hãm hại hắn, đều nghe ta đây, hôm nay chỉ xem náo nhiệt, ai cũng không cho lắm miệng. 



Các lầu chung quanh đều truyền ra lời nói nhỏ cùng loại.



Đỗ Trần thích chí nhấm nháp chén trà, không chút vội vã, ngẫu nhiên có mấy người tới chỗ này đưa lí lịch, cũng đều bị bọn người hầu khách khí từ chối, tựa hồ Đỗ Trần tới để uống trà.



Thời gian chậm rãi trôi đi, đại hội trường bên trong chỉ có Đỗ Trần lạnh lùng, hơn một tiếng sau, chiêu sinh hội lúc nhiều người nhất, mười quái nhân mười ngày trước lại một lần nữa xuất hiện trong hội trường, nhưng vẫn như mấy ngày hôm trước, làm mọi người oanh động, trực tiếp đi tới trước mặt Đỗ Trần: 

- Hắc hắc, công tước đại nhân, còn nhớ kỹ lão nhân ta chứ?

Người nói chuyện là lão già Cascades hơn chín mươi tuổi.



Đỗ Trần liếc mắt nhìn giản lịch (giấy sơ yếu) của bọn họ trong tay, cười nhẹ nói: 

- Sao, lão nhân ngài còn không tìm được công tác thích hợp sao, còn nghĩ đến thành Duerkesi của ta thử một lần ư? 



Lão đầu cười hề hề, những người khác sau lưng lão cũng cuống quít gật đầu.



- Được rồi, các ngươi trước tiên đưa giản lịch cho ta. 

Đỗ Trần vỗ vỗ mặt một cái rương để giản dịch:

- Martin, mang khẩu hiệu chiêu sinh của chúng ta ra. 



Martin từ túi lớn sau lưng lấy ra khẩu hiệu, lão thiên, đây là khẩu hiệu chiêu sinh, căn bản là một bức hoành phi thật lớn dài hơn hai mươi thước, cũng là tấm biển lớn nhất chiêu sinh hội trường do Đỗ Trần chế tạo, nếu không, thật không có loại lớn như vậy.



Mà trên bức hoành phi này cũng chỉ có năm chữ to - vô năng giả dừng bước.



- Ba!

Đỗ Trần lại vỗ tay: 

- Mở cái rương ra. 



- Oa nga! 



- Lão thiên ạ! 


- Đã có hơn hai mươi người bị loại. 



- Không thể tưởng được hội trưởng cũng bị hai mươi vạn kim tệ đưa tới... 



Các đệ tử đều tự nói, chủ động cấp cho Francesca đường đi - hôm nay dù sao Francesca chẳng những thanh danh trác tuyệt trong học viện, càng là hội trưởng tổng hội đệ tử, được chúng thần viện ủng hộ. Nàng vừa ra, các đệ tử tự nhiên phải phục.



Francesca tiến lên vỗ bàn Đỗ Trần: 

- Ta muốn ứng tuyển. 



Đỗ Trần còn đang suy tư đại sự của giáo đình - có thể khiến giáo hoàng dụng thủy tinh cấp mật lệnh, chẳng lẽ là Ma tộc cùng JuJu thú phân thắng bại, có một chủng tộc giết tới nhân gian sao? Francesca nói một lần nữa, Đỗ Trần lúc này mới thu liễm tâm tư, mỉm cười: 

- Nguyên lai là tiểu thư Francesca! Ha, đã thấy hoành phi sau lưng ta chưa? 



Francesca trong mắt tinh quang chợt lóe: 

- Vô năng giả dừng lại sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là vô năng giả? 



- Cái này... khó nói. 

Đỗ Trần nhìn Francesca từ trên xuống dưới, hai năm không gặp, nha đầu kia thật ra cao lên không ít! Khuôn mặt cũng lộ ra một mỹ mạo phong vận càng thành thục, nhưng vẻ lãnh ngạo trên mặt vẫn như cũ khiến ngươi ta chán ghét.



- Francesca tiểu thư, vũ kỹ của nàng ta tự nhiên hiểu rõ, nhưng lúc này đây ta muốn tìm nhân tài nội chính, là thủ tướng có thể mang phúc tới cho năm mươi vạn bình dân thành Duerkesi, năng lực của ngài trên phương diện này.. a a, ta cũng không biết nữa. 



Francesca lui ra sau một bước: 

- Cứ khảo hạch đi. 



Đỗ Trần chần chờ nhìn nàng, mặt lộ vẻ hoài nghi: 

- Vậy trước hết hỏi một câu, đại tam giác hải vực có bao nhiêu đảo. 



- Một trăm ba mươi bảy. 



- Um? Vậy ngươi đối với phát triển nông nghiệp có ý kiến gì không? 



Đỗ Trần liên tiếp hỏi mười mấy vấn đề cổ quái, Francesca lần lượt đối đáp trơn tru, Đỗ Trần không thể không âm thầm cảm thán, nha đầu kia mặc dù không khiến người ta thích, nhưng thật sự có bản lĩnh! Hắn lại hỏi mười vấn đề nữa, chẳng những Đỗ Trần trong lòng thầm khen, ngay cả các đệ tử cũng trợn mắt há mồm, điều này, chẳng lẽ hội trưởng biết mọi thứ sao?



Francesca hững hờ: 

- Francis, còn có chuyện gì nữa? Nếu ngươi không có, ta thật ra muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.



Nói xong, nàng giơ ngón tay chỉ đống tiền: 

- Các hạ đã giàu có như vậy, vậy chẳng biết đối với hàng hải, giao thương mậu dịch có cái nhìn thế nào? Chiêu sinh có hai hướng, các hạ muốn giữ chân nhân tài, ít nhất cũng phải tỏ vẻ một chút, ngài có bãn lãnh gì để nhân tài triển hiện khả năng? 



Francesca thầm nghĩ, Francis, so về tri thức uyên bác ta không tin ngươi có thể hơn ta, chờ ngươi đáp không được vấn đề của ta trước mặt mọi người, đến lúc đó, cho dù ta ném giản lịch trước mặt ngươi, ngươi có thể thu nhận sao? Bẫy ư? Hừ, cho dù thật sự là bẫy, ta Francesca đây nhảy vào, hủy đi cơ quan của ngươi rồi lại bay ra, sợ ngươi sao?

Liên Hoa Bảo Giám