Liên Hoa Bảo Giám
Chương 482 : Nữ vương nói tục
Ngày đăng: 01:05 19/04/20
Liya đến rồi? Lửa giận của Đỗ Trần đột nhiên biến mất hơn nửa, nhíu mày nói:
- Việc mộ Thần Hoàng chúng ta sau này hãy nói, trước tiên đi nghênh tiếp Liya, không thể để người ta đợi ở bên ngoài!
Tuyết Cơ khẽ gật đầu, thần sắc kiên định,
- Được! Nữ vương giá lâm, chúng ta không thể thất lễ, nhưng mộ Thần Hoàng tuyệt không thể dễ dàng hủy hoại!
Mẹ nó, nàng vòng đi vòng lại còn chưa hết sao? Lửa giận của Đỗ Trần lại lần nữa xông lên, nhưng nghĩ tới Liya, hắn đem lửa giận ép xuống, khi tới viên môn bộ dạng lại ưu nhã và hòa thiện.
Nữ vương giá lâm, Bairu và Thomas theo quân cũng không thể không đến nghênh tiếp, kết quả một màn huynh đệ gặp mặt rồi tùy tiện chào hỏi tiến vào trướng bồng uống rượu không hề phát sinh, mà thay vào đó là nghi thức hoan nghênh long trọng cấp quốc gia.
Những lễ nghi quý tộc buồn tẻ dài lê thê và rắc rối thế nào không cần nhiều lời, toàn bộ quá trình điều duy nhất đáng nhắc tới là, hôm nay là lần đầu tiên Tuyết Cơ và Liya hội diện, trên nghi thức hoan nghênh, Tuyết Cơ không giỏi che dấu tâm tình của mình, trong lòng còn vướng mắc việc tranh cãi mới rồi, cho nên sắc mặt không tốt lắm, nhưng không phải là nhằm vào Liya, mà là nhằm vào Đỗ Trần! Mà Liya đối với tình địch cũng tự nhiên là không nhiệt tình lắm, kết quả sau nghi thức hoan nghênh, hai nữ nhân mặc dù biết nhau rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở quen biết mà thôi, ngay cả người quen cũng không thể tính, càng không cần đề cấp đến quan hệ bằng hữu...
Sau lễ tiếp đón, Đỗ Trần kéo Liya đi vào một trướng bồng ấm áp, vừa vào cửa, phong độ nữ vương của Liya liền mất sạch sành sinh, mũ miện áo bào tiện tay ném đi, giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trên ghế, ô mai trong tay hết quả này đến quả khác ăn ngon lành. Mỉm cười nói:
- Nói đi, tìm huynh đệ ta tới có việc gì?
Đỗ Trần thở dài:
- Việc nhiều lắm, để ta nghĩ cái đáng nói đầu tiên!
Liya nghiêng đầu, buồn cười liếc nhìn Đỗ Trần đang tức giận. Đôi mắt to xẹt qua một tia lửa rất là mê người:
- Nếu không biết nên nói bắt đầu từ đâu, vậy hãy từ nguy cơ tình cảm của ngươi đi! Hi, đừng hỏi ta vì sao lại biết! Ngay vừa rồi thần sắc bằng mặt không bằng lòng giữa ngươi và Tuyết Cơ, còn có nha đầu Bối Bối kia biểu tình cổ quái... ngay cả kẻ mù cũng nhìn ra vấn đề!
Đỗ Trần cười khổ, việc này cũng không có gì phải che dấu. Đơn giản đem việc tranh cãi phiền não hôm nay nói cho Liya, cuối cùng tức giận nói:
- Ta không hiểu, mưu kế của Đỗ Đức hợp tình hợp lý, có thể đem thương vong của các binh sĩ giảm tới mức thấp nhất. Nhưng Tuyết Cơ không ngờ vì một cái mộ giả vớ vẩn…
Liya lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt to trong vắt thản nhiên nhìn nhìn Đỗ Trần, nhưng trong lòng sớm đã xoay chuyển tới trăm ngàn lần...
Nói tới lời cuối cùng, Liya khẽ thở dài:
- Nhớ lại những ngày ta làm Porter, lại nhìn tao ngộ của ta khi làm nữ vương ngày nay... điều khó xử của ngươi, ta hiểu!
Hai người lại chìm vào trầm mặc hồi lâu, ai cũng không nói thêm lời nào!
Chả biết từ lúc nào, Liya ăn hết quả ô mai cuối cùng trong cái túi lớn, vỗ vỗ tay, cười nói:
- Ăn no rồi, ta về nhà thôi! Nói rồi, Liya xoay người đi liền!
Đỗ Trần sửng sốt? Làm cái gì thế? Biện pháp còn chưa đưa ra đã muốn về nhà, ngươi từ xa xôi ngàn dặm chạy tới nơi này, chính là tới ngắm tuyết ăn ô mai sao?
- Này, ngươi rốt cuộc đang đùa cái trò gì thế?
- Không có gì, chỉ là cảm thấy ta ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì nữa thôi!
Liya quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc:
- Francis, ngươi gọi gấp ta tới đây hỗ trợ, là muốn để ta nghĩ cho ngươi một biện pháp giải quyết những vần đề khó khăn! Nhưng ngươi suy nghĩ cẩn thận một lần… luận về đầu óc, ta thật sự thông minh hơn ngươi sao? Luận về mưu kế, biện pháp ta có thể nghĩ ra, ngươi lại không thể nghĩ ra sao? Luận về năng lực, vấn đề ngươi gặp phải, ta nhất định có biện pháp giải quyết sao?
Liên tiếp ba vấn đề, hỏi tới Đỗ Trần ngẩn ra hồi lâu, nhất thời có chút phát ngốc!
Liya đột nhiên nhảy dựng lên, tay chỉ Đỗ Trần mắng:
- Ngươi xem lại ngươi bây giờ đi! Chỉ có nói mấy câu, ngươi đã thở dài mấy hơi? Cười khổ bao nhiêu lần? Đây còn là huynh đệ Francis của ta sao? Ta không muốn nghe tới tình hình ngươi oán thán gặp phiền toái lớn thế nào, khó khăn nhiều bao nhiêu - ta tới là giúp người huynh đệ ngày trước ý khí phong phát, đem giáo hoàng lừa quay vòng vòng! Mà không phải tới để nhìn đại công của thành Duerkesi ngày nay than ngắn thở dài, cáo từ!
Nói rồi, Liya biến mất ở ngoài trướng bồng:
- Để lại cho ngươi một câu cuối cùng - Francis, ngươi không ít biện pháp hơn ta, cái ngươi thiếu là dũng khí lừa giáo hoàng, gạt Long thần năm đó! Đại nhân vật là ngươi, tiểu lưu manh cũng là ngươi. Nếu đã là người thì đều có những mối bận tâm, ngươi buồn cái rắm á!
Nữ vương nói tục, quả nhiên có một phen vận vị khác biệt!
Liên Hoa Bảo Giám