Liên Hoa Bảo Giám

Chương 487 : Con người của Ted

Ngày đăng: 01:05 19/04/20




Quái lạ, không ngờ mình lại rung động với một huynh đệ thân thiết, thật sự là...



Nghĩ cái gì chứ? Đỗ Trần lắc mạnh đầu, đem cảm giác quái dị vứt ra khỏi óc, mặc kệ thế nào, Tuyết Cơ là vị hôn thê có mai mối cưới hỏi đính hôn của mình, nhà có kiều thê mình còn vướng vấn ở bên ngoài, thật sự là thứ không ra gì!



Chậm bước trở về quân trướng, Tuyết Cơ đang ở trong trướng chơi đùa với tiểu Bối Bối, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Đỗ Trần mỉm cười:

- Còn tức sao? Có hứng thú cùng ta đi hậu doanh dạo một chút không? 



Tuyết Cơ ngẩn ra, tiểu Bối Bối hiểu biết gật gật đầu, một nhà ba người đi tới hậu doanh nơi thương binh trị liệu, đập vào mặt là một mùi máu tươi!



Sau trận chiến, doanh thương binh là địa phương tàn nhẫn nhất, binh sĩ mất tay gẫy chân, khắp người thương tích là còn tốt. Khi Đỗ Trần tiến tới, một binh sĩ đang bị lời nguyền thương tổn bạo phát thương thế, phụt một tiếng, bụng khơi khơi bị nứt ra, gan ruột phun ra đầy mặt đất.



Những mỗi tế tư, mỗi thương binh đều giống như không thấy, chỉ có hai ba người có giao tình không tệ với thương binh bị nổ ra kia, lắc lắc đầu than thở, nhưng cũng chỉ có như thế, thậm chí có hai thương binh cười đùa nâng áo bào lên làm như cây dù, phạch phạch, máu tươi rơi xuống, âm thanh nội tạng vỡ nát ở trên cây dù hết sức "dễ" nghe .



Tế tư và thương binh tựa hồ không thấy Đỗ Trần đến, vẫn làm việc của mình như cũ - quân lệnh Duerkesi, thương binh không cần hành lễ đối với bất kỳ ai!



Tuyết Cơ nhìn thấy khung cảnh tàn nhẫn này, khẽ che miệng, vội đuổi tiểu Bối Bối đi ra ngoài.



- Rất tàn nhẫn phải không? 

Đỗ Trần lạnh nhạt đứng bên người Tuyết Cơ, tay chỉ những thương binh kia:

- Trong mắt của nàng, bọn họ là cái gì? 



Tuyết Cơ sửng sốt một chút: 

- Những người đáng thương! 



- Người đáng thương? Không phải chỉ là nhóm con số và một đống công cụ sao? 



Đỗ Trần nhìn bộ dạng Tuyết Cơ không nói gì, trầm giọng nói:

- Ta không muốn tranh cãi với nàng, bình tâm tĩnh khí trả lời ta một vấn đề. Nhưng những người này, bọn họ có cha mẹ con cái, có huynh đệ tỷ muội! Nàng muốn sau khi về nhà nói cho người thân của bọn họ - xin lỗi, con, cha, huynh đệ, của các người, ở trên chiến trường đã bị bắn nát không? 



- Nhưng… 



Đỗ Trần ngắt lời nàng, tay chỉ một cỗ thi thể vừa mới vì trị thương không hiệu quả bị khiêng ra ngoài:

- Là bắn hủy một cái mộ giả, không phí một binh một tốt! Hay là làm nhiều người với thi thể như thế này không thể sống trở về nhà gặp người thân của mình... ta không muốn nói nhiều lời nữa, sáng mai nàng cho ta một đáp án chính xác! 


- Ta hiểu rồi, Ted là người thông minh chân chính, chỉ là trí tuệ của hắn đều dùng trên người con gái! 



Liya cười:

- Đúng vậy! Nếu giả thiết của ta được thành lập, Ted là người thông minh chỉ quan tâm tới con gái, vậy hắn vì con gái trộm thứ hại chết gia tộc là hợp tình hợp lý, mà hắn sau khi đầu nhập Kinh Ức Cốc, vừa nghe tới đến thảo phạt Kinh Ức Cốc là ngươi, liền nghĩ trong lòng… 



- Kinh Ức Cốc thủ không được, ta nếu không muốn con gái chết cùng Kinh Ức Cốc, lại không muốn để con gái tiếp tục đào vong, vậy không bằng đầu nhập bằng hữu cũ Francis có tư giao không tệ! Nhưng nếu đầu nhập Francis, ta không thể vô dụng quỳ xuống đầu hàng! Francis có ngu hơn, cũng sẽ không trọng dụng một tướng quân địch không có cốt khí! Vậy nên làm thế nào đây? Được, Francis muốn cốt khí sao? Vậy ta cho ngươi xem, Ted ta có đại bản lĩnh, nhưng lại bị xua đuổi, vậy ngươi mau lợi dụng tư giao chiêu hàng ta đi! Tới lúc đó, Ted ta làm ra vẻ không chịu gia nhập Đỗ thành của ngươi, liền thể hiện hết ta là đại tướng cốt khí, có năng lực, tất được Francis ngươi trọng dụng... ta được trọng dụng rồi, con gái cũng được hạnh phúc! 



Nói xong một hơi dài này, Liya vỗ vỗ Đỗ Trần:

- Vì vậy, hôm trước Ted biết là tống tử nhưng vẫn xuất chiến, hơn nữa luôn mồm luôn miệng tỏ vẻ mình trung thành cỡ nào, thậm chí làm ra bộ dạng toàn gia chết cùng Kinh Ức Cốc! Kỳ thực lúc đó quân đội của Đỗ Đức nếu đủ để uy hiếp tới tính mạng của Helen, hắn có lẽ sẽ lộ khe hở, nhưng đáng tiếc Helen không có mối nguy sinh tử, vậy Ted tiếp tục giả bộ! Chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ đến, biện pháp ngươi chiêu hàng hắn là lão thái thái Elizabeth! 



Đỗ Trần vuốt mũi cười âm u:

- Ta hiểu rõ rồi, hiểu rõ hoàn toàn rồi! Muốn khống chế Ted, lão thái thái Elizabeth chỉ có thể làm phụ trợ, ta nếu chỉ đơn thuần cho rằng khống chế lão thái thái liền có thể khống chế Ted, sau này nhất định sẽ gặp phải phiền phức lớn! 



Liya gật mạnh đầu:

- Không sai, điểm mấu chốt muốn khống chế Ted chỉ có một - Helen! Ngươi làm cho Helen nở nụ cười, vậy bảo Ted đi tống tử, hắn cũng nguyện ý! 



Nhún nhún vai, Liya lại cười nói:

- Bất quả hết thảy đều là giả thiết của ta, người kia rất phức tạp, lời ta nói cũng không nhất định là đúng, bất quá ngươi hạ thủ từ Helen khẳng định là không sai! 



- Như vậy nên khống chế Helen như thế nào? 

Đỗ Trần chợt trừng mắt nhìn Liya:



- Nếu ngươi là dám nói loại lời như dùng mỹ nam kế, ta bóp chết ngươi tại chỗ! 

Liya ngây thơ ngẩng đầu lên:

- Ý? Ngươi làm sao biết ta định cho ngươi bán sắc? Hắc hắc, được rồi, cho ngươi một cái biện pháp nghiêm chỉnh -

Helen đào vong nhiều năm, khó tránh khỏi sinh tính đa nghi, nhưng trọng tình nghĩa. Ngươi dùng thân tình vô tư tới đả động nàng ta đi! Biểu hiện hữu tình, lão thái thái Elizabeth là người thông minh, bà ấy sẽ giúp ngươi! 



Lúc này, lão thái thái vẫn đang trừng phạt Ted, Đỗ Trần đột nhiên hiện thân, giữ lấy cuộn tre trong tay lão thái thái, tiếc hận nói:

- Lão thái thái, quá khứ đều đã qua đi rồi, quý trọng hiện tại đi! Helen nghĩa muội, mau giữ nãi nãi ngươi lại! 



Nghĩa muội? Ted, Helen, lão thái thái, Susan… tất cả mọi người đều sửng sốt!

Liên Hoa Bảo Giám