Liên Hoa Bảo Giám

Chương 522 : Đại Kết Cục (Cuối)

Ngày đăng: 01:06 19/04/20




Arthur khập khà khập khiễng đi vào quân doanh, Ariza đối với hắn rất nhiệt tình, vừa nghe Arthur đến để bảo vệ Lệ Nguyên, không nói hai lời, lập tức dẫn hắn tới trung quân giới thiệu tình huống.



Arthur ánh mắt đảo qua quân doanh. Ngoài Ariza, còn có mấy phó quan hắn không để trong mắt, mà trong tòa trướng bồng tù binh Brockman càng không đáng nhắc tới… Ánh mắt đảo tới phụ cận Lệ Nguyên, hai tiểu hài tử đang ở bên cạnh Lệ Nguyên chơi đùa. Arthur trong lòng vừa động, Bowness đã nói qua nữ hài này là con gái Hỏa Hoàng, còn nam hài kia... Prince dùng tinh thần lực tự nhiên liếc mắt một cái là nhận ra đây là con của Duệ Long. 



Arthur nhìn Alex bộ dáng ngưu khí hồng hồng, thầm nghĩ: "Quả nhiên không hổ là con của Tứ Ngự Thần Thú! Ngẫm lại Duệ Long tại đấu thần tù lung nhất hô bách ứng, nghiễm nhiên trở thành hắc bang lão đại trong ngục, mấy vị lão soái đều bị thu thập. Nhìn lại tên tiểu tử này, quả nhiên cùng một tính tình a, chỉ là không biết... tên tiểu gia hỏa này có nhược điểm tính cách của Duệ Long hay không?"



Hai tiểu tử kia một đứa thập tam cấp đấu khí, đứa kia trải qua Hỏa Hoàng dạy bảo, tinh thần lực cũng tiến bộ nhanh chóng đã tới thập tam cấp, nhưng còn không đủ để nhìn ra Arthur có tinh thần lực gần tới cực hạn của Đấu Thần chi lộ.



Arthur vờ thăm chất tử, chất nữ đi tới bên cạnh Lệ Nguyên, không vội vã nắm lấy Lệ Nguyên, mà lại ôm lấy hai hài tử trêu chọc vài câu, trong lòng đột nhiên lại nổi lên một ý niệm: "Cơ hội tốt! Hôm nay Francis rơi vào tay ta, nếu ta có thể đem hoàng thái tử và trưởng công chúa bắt đi cả, vậy liên minh nhân loại tất sẽ trở thành cục diện quần long vô thủ. Đến lúc đó, ta lại dùng Lệ Nguyên thúc dục Minh Linh đại quân công kích, chẳng phải là một công đôi việc?"



Prince trong lòng vẫn lưu một tiếc nuối, đó chính là trận chiến Đấu Thần đảo, Xích Quân Cửu Tôn thua trận mà về, tịnh không phá hủy hoàn toàn Đấu Thần đảo, như vậy loài người vẫn còn giữ được quy trình đào tạo số lượng lớn đấu thần, khiến cho kế hoạch một lần nữa thống trị tam đại lục của Prince bất lợi - kẻ thống trị độc tài luôn hy vọng bên trong các phe phái ngang bằng một chút, hy vọng con dân càng yếu, càng dốt càng tốt. Prince cũng không phải ngoại lệ, trước khi khống chế được Tử Huyết Nhân, hắn hy vọng tiêu diệt Đấu Thần đảo để Hồng - Tử Huyết bình hành, hôm nay Prince khống chế được Ma tộc, hy vọng loài người càng yếu càng tốt, tốt nhất là tan rã!



Mà bắt hai hài tử này là một cơ hội trời cho!



Nghĩ tới đây, Arthur ôm chặt hai hài tử. Thực lực của hai hài tử này căn bản không đủ để uy hiếp bản thân hắn, vậy còn chờ cái gì? Hắn dùng bí pháp liên lạc của Xích Quân phân phó: 

- Lôi Minh, Lệ Nguyên chính thức ở giữa Vương thành bên phải quảng trường, ngươi dùng phương pháp viên hoàn tán xạ, lấy điểm cao nhất trên núi lớn mà Vương thành dựa vào làm cọc tiêu, hướng sang cánh trái điều chỉnh ba mươi độ khai pháo, oanh kích kiến trúc phụ cận Lệ Nguyên chế tạo hỗn loạn cho ta! 



Lôi Minh đợi một lúc rồi mới đáp: 

- Chí tôn, thỉnh người đợi một lát, để ta trước hết an bài cho Bowness, sau đó phái binh thu hút sự chú ý của Nguyệt Thần rồi mới có thể yên tâm hấp thu nguyên tố khai pháo! 



Một lát sau…



Đột nhiên ở giữa bổn trận của Ma tộc phóng xuất một đạo quang mang lôi hỏa. Quang mang này nhanh chóng bành trướng gấp trăm lần, giống như một tiểu thái dương đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, hơn nữa chẳng phân biệt được địch ta, chỉ cần tới gần hắn trong vòng trăm trượng đều bị hấp thụ hoàn toàn, đến cả Hỏa Hoàng đang truy kích cũng vội vã lui về phía sau. 



Trên tường thành, Đỗ Đức trầm giọng quát: 

- Thành phòng quân, thiết lập Lôi Đình trận! 



Chỉ thấy trên tường thành quân đội thú tộc đột nhiên ngay ngắn thứ tự, trên mỗi người đều xuất hiện điện quang, nhanh chóng tổ chức thành một tầng điện võng phòng không. Song lôi pháo uy lực cực kỳ cường đại, điện võng vừa mới thành hình xong, Lôi Minh pháo hỏa như thiên nữ tán hoa, phân tán hơn mười đạo rơi xuống trung tâm thành. 



Trong mắt Đỗ Đức hàn quang chợt lóe: 

- Liya tổng tham mưu trưởng, người xem phương thức tán xạ của lôi pháo bao trùm khắp một vòng quân doanh Ariza, nhưng lại không ngộ thương Lệ Nguyên, điều này nói rõ rằng trong quân doanh Ariza có người đang cấp cho lôi pháo thông tin định vị! 



Liya và Đỗ Đức liếc nhau, đột nhiên cùng nói: 

- Arthur? 



Trong lúc này, Ariza cũng đã tổ chức quân đội tạo dựng phòng không điện võng phòng ngự lôi hỏa. "Oanh long long" từng tiếng oanh minh điếc tai vang lên, kiến trúc phụ cận quân doanh đều đã sụp đổ, đến ngay cả pho tượng đầu sư của Sư Tâm hoàng cung cũng đã ầm ầm rơi xuống đất. Mà chỗ oanh kích trung tâm Lệ Nguyên đồng dạng phải chịu chấn động. Arthur một tay ôm chặt hai hài tử, một tay nắm lấy Lệ Nguyên quát to: 

- Các vị tướng quân, nơi này đã không an toàn nữa, nhanh, các người chống đỡ lôi hỏa, ta dẫn người bảo vệ Lệ Nguyên tiến vào hoàng cung, trong Thái Tử cung của ta có mật thất dưới đất, có thể tăng sự an toàn bảo vệ cho Lệ Nguyên! 



Prince đến lúc này vẫn đang hoan hỷ mười phần, nhanh chóng bước đi. Dựa theo trí nhớ của Arthur, Hoàng cung này giống như nơi ở từ nhỏ của Prince, hắn đầu tiên giả bộ đem Lệ Nguyên vào một mật thất, quay người lại, mở cửa trong mật thất, chuyển bảy tám lần rồi từ mật đạo rời khỏi hoàng cung. 



Nhưng trong quân doanh, tù binh Brockman bên tai có tiếng: 

- Ba ba, Hohmann phát hiện Arthur kia từ mật đạo rời đi rồi! 



- Chạy trốn? 

Brockman nhíu mày:

- Nếu Ariza lưu ta một mạng, Hohmann, chúng ta cũng tận tâm giúp hắn một lần! 



Nói xong Brockman toàn thân hóa thủy đi trước:

- Ariza, Hohmann phát hiện Arthur mang theo Lệ Nguyên và hai hài tử chạy rồi, nhanh phái binh theo ta chặn lại! 



Ariza nghe xong, nhất thời hai mắt trợn tròn, cầm lấy đại phủ quát: 

- Toàn quân đi theo Brockman, sát nhập hoàng cung! 



Arthur lúc đến vì diễn trò nên đi theo đường lớn Vạn Lưu Sơn, một đường chém giết mà tới, nhưng rời đi lại không thể theo đường cũ phản hồi. Bất quá hắn tại Renault hoàng cung ẩn núp nhiều ngày, đã sớm lưu lại mật đạo thông qua Vạn Lưu Sơn, chạy như điên, chỉ chốc lát sau đã đi được một nửa lộ trình. 



Lúc này tiểu Bối Bối phát hiện có chuyện cổ quái. Không đúng, Arthur nói muốn dẫn chúng ta tới địa phương bí ẩn, có bí ẩn tới đâu cũng không thể chạy xa như vậy. Tiểu gia hỏa mở to mắt hốt hối nhìn Arthur, đột nhiên phát hiện Arthur thụ thương ở chân nhưng sau khi đi vài bước đột nhiên lại chạy như bay. 



Alex cũng đã phát hiện, cong môi cười lạnh một tiếng: 

- Cao thủ phát hiện điều cổ quái, Arthur, chân của ngài có vấn đề! 



Tiểu Bối Bối khẩn trương hung hăng nắm lấy khuôn mặt đệ đệ: 

- Ai nha, đệ đệ ngốc, đừng nói nha, tỷ tỷ còn muốn đánh lén hắn mà! 



Arthur hồn nhiên không giữ khí độ Renault vương tử như vừa rồi nữa, ngược lại cao quý điển nhã, đạm đạm cười: 

- Hai tiểu quỷ các người thật cơ trí, theo ta đi thôi, đi đoàn tụ với cha các ngươi! 



Nói xong, Arthur dùng cánh tay nhanh chóng tóm lấy hai tiểu gia hỏa. 



Tiểu Bối Bối cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Arthur, hai đại nhãn tràn đầy lưu quang: 

- Thúc thúc, Bối Bối đáng yêu không? 



Nhưng Arthur cúi đầu lạnh lùng cười, ánh mắt lạnh như băng nhìn ngược lại Bối Bối: 

- Nha đầu, hoàng kim tỏa hồn của ngươi không công hiệu rồi! 



- Ai nha! 

Tiểu Bối Bối đầu méo đi, phảng phất như bị ngàn vạn cương châm đâm vào, may mắn không bị chết ngất! Tinh thần lực của Prince đã chuyển qua thân thể Arthur!



- Dám khi dễ tỷ tỷ của cao thủ? 

Alex vô cùng tức giận, một chỉ hướng tới, ba địa một tiếng, đột nhiên xuất hiện một đạo lôi quang, ngạnh sinh oanh tạc vào đỉnh đầu Prince. 



- Tiểu gia hỏa, ngươi dùng chiêu Thiên Lôi Chi Ngự còn kém lắm! 

Prince ngạnh kháng một cú thiên lôi nhưng vẫn bình yên vô sự, co chặt cánh tay, đem cơ thể nhỏ bé của hai tiểu tử ép lại, hắn muốn ép hai hài tử chóng mặt tại chỗ:

- Thành thật một chút cho ta! Ô? 



Cánh tay của Prince đột nhiên trống rỗng, cúi đầu nhìn lại, hai tiểu gia hỏa kia không biết từ lúc nào đã biến thành một hài tử, xích lưu một tiếng, theo khe hở trốn khỏi ngực hắn. Ngay sau đó, tiểu tử kia không trốn không tránh mà lại huyền không bay lên, trong miệng đồng thời phát ra hai thanh âm. 



- Đệ đệ, đánh tên này đi! 



- Cao thủ, phải rửa sạch sỉ nhục! 



Đôi mắt đứa nhỏ đột nhiên biến sắc. Một hóa thành hỏa hồng, một biến thành tử thanh, trên thân thể nho nhỏ cũng hiện ra lưỡng đạo quang hoa, một hồng một tím, mà lưỡng đạo quang hoa trong nháy mắt dung hợp, hóa thành một đạo lôi hỏa quang mang bổ về phía đỉnh đầu Prince. 



Đây là cái gì? Quang hoa trước khi dung hợp Prince còn nhận biết được, chúng nó phân biệt là lôi hỏa của Duệ Long và hỏa ngự của Hỏa Hoàng. Hai cỗ quyết lực lượng bất đồng dung hợp xong sẽ ra cái gì?



Prince cũng không rõ lắm! Thân mình hắn còn có một khuyết điểm cực lớn, cũng chính là khuyết điểm của Arthur, đó chính là tốc độ không cách nào cùng đấu thần bí pháp so sánh, chỉ có thể dựa vào thân thể ngạnh kháng. Vừa rồi Alex dùng thập tam cấp lôi ngự nhưng Prince dễ dàng kháng hạ. Bất quá bây giờ hắn không dám, hai loại lực lượng dung hợp bao hàm một cỗ hơi thở làm cho người ta kinh khủng. Prince nhanh chóng quay đầu né quá một bên, nhưng vai trái không tránh thoát, ầm ầm một tiếng, bị lôi hỏa phách da thịt tiêu tán, toát ra mộ cỗ khói đen khét lẹt. 



Prince cố nhịn cơn đau, rút cự kiếm của Arthur, chém ngang hai tên tiểu gia hỏa, huy động trọng kiếm quát khởi trận trận cương phong đinh tai nhức óc, lực đạo uy mãnh. Tiểu gia hỏa không chính diện cùng Prince giao phong, dựa vào thân thể nhỏ bé mà tránh né chung quanh, thỉnh thoảng lại phóng ra dung hợp lôi hỏa song ngự quang hoa, mấy chiêu qua đi, đương nhiên làm cho Prince không thể tránh được!



Đáng chết! Hai tiểu tử dung hợp xong, lại có cường độ của Duệ Long, đáng hận, đáng hận chính mình còn chưa có dung hợp Francis nên không có đỉnh phong đấu khí, bằng không... đích thân Duệ Long tới cũng dám đánh một trận!



Bằng thân thể Arthur chắc không thắng được hai tiểu tử kia, hôm nay chỉ có thể dựa vào tinh thần lực! Trong hai tròng mắt đồng tử của Prince đột nhiên biến mất, cứ như hai nhãn cầu trắng nõn, làm cho người ta nhìn qua không rét mà run!



Tiểu gia hỏa trợn mắt nhìn, đột nhiên xoay người bỏ chạy. Bất quá hai hài tử lại không thống nhất ý kiến:



- Cao thủ có thực lực, muốn ngạnh đấu!



- Đệ đệ ngốc, có thể tránh thì liều mạng đánh bừa làm gì? 



Chính lúc này, phía trên mật đạo đột nhiên truyền đến tiếng phá đất đá, theo đó là Ariza rống to: 

- Ở chỗ này, đại chất tử, đại chất nữ, ta tới cứu các ngươi đây! Các huynh đệ Tiềm Sơn trận lưu ý! 



Prince lông mai đột nhiên run lên: "Ariza làm sao lại biết được lộ tuyến rút lui của mình?" Trong loạn cục thế này, duy nhất có thể phát hiện hẳn là Tyre thú nhưng hắn không thể phân tâm! Hắn không biết, mọi chuyện đều từ kẻ vừa rồi hắn khinh thường, gã tù binh trong tai có một đầu dị thú am hiểu ẩn tàng và truy tung. Giờ phút này đỉnh đầu có đại quân vây khốn, Prince tính toán tình thế, không thể cùng hai hài tử dây dưa, đành phải cướp đường bỏ chạy, xông lên mặt đất, đồng thời dùng bí pháp liên lạc nói: 

- Lôi Minh, ta ở phía tây bắc cách Vương thành ba dặm, đang bị vây ở đây, không tiếc hết thảy, lập tức tới cứu viện! 


- Có nhớ Francis đã nói với hắn thế nào không? Adams muốn đến... 

Bác Bì tung Lệ Nguyên trong tay: 

- Adams muốn đến giết ngươi, Brockman, ngươi còn không lo mà chờ chết sao? Ha ha, Thân phận Thần Hoàng không cho phép hắn tha phóng tù binh, chỉ có thể nói như vậy. Nhưng Brockman đến hôm nay mới suy nghĩ tường minh, thực sự là quá ngốc mà! 



Hỏa Hoàng tiếp lời: 

- Bất quá hắn kỹ thuật thâu đạo thật lợi hại, các ngươi có ai nhìn thấy hắn từ khi nào lấy đi Lệ Nguyên từ trên người Prince? 



Mọi người nhìn nhau, vừa rồi quá loạn, không ai thấy rõ Brockman rốt cục làm thế nào!



Chính lúc này, xa xa Vạn Lưu sơn vang lên tiếng hoan hô:

- Tự do, chúng ta tự do! 



Mọi người nhìn lại, vô số lão nhân, lão thái thái, ôm lấy Đỗ Trần từ trong cửa chính, tung hô... 



Prince đã chết, nhưng không phải tất cả đã chấm dứt. Suốt nửa tháng, Bác Bì khống chế vong linh, cầm giữ bọn họ tại thâm sơn lão lâm, định kỳ cung cấp thực vật còn sống. Thống quân Đỗ Đức tiếp tục tảo trừ Tử Huyết Nhân, mọi người đều lo phận sự, đồng tâm hiệp lực thu thập tàn cuộc. 



Nửa tháng sau, Đỗ Trần tại Sư Tâm vương thành nhìn đạo văn kiện trong tay, cười hỏi: 

- Ferdinand viện trưởng. Ilan thủ tướng, các ngươi đề nghị không nên diệt tuyệt chủng tộc, không cầm giữ Tử Huyết Nhân, mà là dùng phương pháp sau Vẫn Thần đại chiến, dung hợp thống trị, để bọn họ tự rời khỏi tam đại lục lịch sử... có ý tứ! 



Ma tộc đại nhân vật kế hoạch, số 3 Ferdinand cười nói: 

- Bệ hạ, chúng ta cũng là vì danh tiếng ngài mà lo lắng, hơn nữa chúng ta có nói qua biện pháp này có tiền lệ... 



Đã là thủ tướng Lanning, Ilan cũng cười: 

- Bệ hạ, loại chuyện diệt tộc này, sự tình như thế nào lại có thể có trong lý lịch cao quý của ngài chứ? Hơn nữa... 



- Tốt lắm, tốt lắm! 

Đỗ Trần cầm văn kiện giao cho Ilan:

- Ta phê chuẩn, các ngươi ngày mai giao bản đề án cho thượng nghị viện, nếu thượng nghị viện không có vấn đề gì, các ngươi tiến hành đi!



Hai người nhất thời mừng rỡ, sau khi Bowness chết đi, bọn họ vì tìm đường sống cho Ma tộc mà suốt ngày lo sợ, cuối cùng hôm nay trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Nguyên soái, ngài yên tâm, chỉ cần còn chúng ta, nhất định giữ cho Tử Huyết Nhân một con đường sống! 



Bọn họ vừa rời đi, Bác Bì từ chỗ tối xuất hiện, lạnh lùng nói: 

- Theo lời của Sanh Mệnh thụ, hai người kia có thể có vấn đề.



Đỗ Trần khoát tay: 

- Quên đi, buông tha bọn họ! Còn họ, ta đi rồi, Ma tộc mới có hy vọng sống sót. Ta lưu họ lại, cũng là cấp cho Tử Huyết Nhân một đường sống! Đại ca, ta đã đề nghị Ted làm tổng đốc Ma tộc, Helen là người thừa kế, ngươi cần giúp ta đưa chính sách này tiếp tục quán triệt! 



Bác Bì yên lặng gật đầu:

- Ngươi phải đi? Mệt mỏi, tưởng nên nghỉ ngơi một chút? Ân, như kiếp này Sanh Mạng thụ cùng Bối Bối ký khế ước, Thánh Khí Lô cùng ta ký khế ước, Bi Minh Chi Lệ cho Dịch Cốt, Đại Địa Tinh Hoa, Dong Hỏa Chi Tâm cho mẫu thân cùng ngoại công... tam đại lục căn cơ bình ổn! Mà các vị lão thành đã trở về. Hơn nữa, Nguyệt Thần và ngoại công tạo thành liên minh trưởng lão viện, cùng Vẫn Thần ngũ gia chủ trì hành chính. Nhân loại chính cục trong một thời gian ngắn sẽ không loạn... Ngươi có thể yên tâm nghỉ ngơi một đoạn thời gian! 



Đỗ Trần cười cười hỏi: 

- Tuyết Ny a di mang theo Tuyết Cơ, cùng Bi Ca tử sỉ đi Thẩm Thủy Hồ, bọn họ tìm được thi thể của thê tử, sau đó dùng bí pháp chuyển hóa thành vong linh, lại do ta gia trì quá trình tiến hóa anh linh... ngươi không đi theo quan sát sao? 



Bác Bì cười cười, đột nhiên biến thành bộ dáng Steve:

- Tuyết Ny... ta nắm chắc trong tay. Lão Tam, chuyện này đại ca tự tin với ngươi a! 



Đỗ Trần ha ha cười lớn, trình độ tán gái, Steve hắn tự tin một cách tuyệt đối. Xem ra Tuyết Ny a di... lão thiên phù hộ a!



Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Mayfair mang hành trang vào cửa, cười khổ nói: 

- Ta phải đi đây, đi tìm phụ thân các ngươi! 



Hai người sửng sốt, Mayfair giải thích: 

- Sáng nay ta giải thích hết mọi thứ với Angius. Ai, hắn như thế nào, các ngươi đều hiểu rõ, cho dù trong tâm biết không đúng, nhưng cũng không còn mặt mũi nào chường ra... Hắn bỏ gia tộc lại cho Charlie, không biết trốn đi đâu, ta muốn đi tìm hắn về! 



Hai huynh đệ nhìn nhau, không nói một lời, đứng dậy tiễn Mayfair đi. 

Thả bước trong Sư Tâm vương thành, Đỗ Trần nhìn thành thị, đột nhiên thở dài, đáng tiếc Arthur không còn... 



Bác Bì cười nói: 

- Nguyệt Thần vào trưởng lão viện, sau đó Sư Tâm vương vốn mê luyến nàng, đột nhiên nguội lạnh hẳn, hôm nay lại cưới thê tử, tin là không lâu nữa, ngươi có thể chứng kiến một tiểu Arthur! 



Đỗ Trần cười cười, trong lòng nhủ: "Nguyệt Thần có quyền binh, Sư Tâm vương khôi phục bình thường… Nguyệt Thần không phải tốt lành gì, bất quá là có chia bùi xẻ ngọt, mọi người mới có thể có cuộc sống tốt!" Đang nghĩ ngợi, Đỗ Đức đâm đầu đến:

- Bệ hạ, ngài muốn tiễn thái hậu đi xa sao? 



Đỗ Trần gật đầu:

- Chẳng những thái hậu muốn đi xa, ta một thời gian ngắn nữa cũng phải dời xa, ta đi rồi... liên minh quân đội giao cho ngươi cầm giữ, ta tin tưởng Auerbach có thể làm được! 



Đỗ Đức đột nhiên cười, giọng kìm nén, như đang bị đùa cợt quá mức, cả giận nói: 

- Bệ hạ, ta còn là Đỗ Đức! Để cho Demis làm Auerbach, ta.. ta không chịu được một đám đấu thần tù lung cho tới lão thái thái, mỗi ngày tìm ta lãnh giáo bản sự! 



Đỗ Trần sửng sốt, đột nhiên phá ra cười: 

Được rồi, chuyên gia tù binh Ma tộc đang nghiên cứu Minh thú kỹ thuật, bọn họ nghiên cứu trừ bỏ tệ bệnh cho JuJu thú cùng vong linh, để cho bọn họ trở thành tam đại lục chủng tộc bình thường. Ngươi mau đáp ứng họ! 



Sau khi tiễn Mayfair, Đỗ Trần lại bảo Bác Bì đi lo sự vụ giáo đình, sau đó tự mình đi tới hậu viện. 



Liya đang ở cùng Avril, Anne hai nàng trong viện trêu chọc nhau. Đỗ Trần vừa tới, Liya giả vờ tức giận nói: 

- Uy, ngươi nói thiên hạ thống nhất, mọi người đều có chức vụ, ngươi như thế nào ngược lại để ta đây... không sự vụ! 



Đỗ Trần cười cười, không trả lời, đột nhiên hỏi: 

- Hết thảy sự tình ta đều an bài hoàn hảo, tính đưa ngươi đi xa một chuyến, có hứng thú không? 



Liya mặt đỏ lên:

- Tại sao lại đột nhiên đi xa? 



- Ta đáp ứng ngươi sau đại chiến chấm dứt, ta cần... 



Avril đột nhiên ngắt lời Đỗ Trần: 

- Bệ hạ, Avril không dám làm ngài thêm phiền toái, bất quá có một câu phải hỏi - tại đấu thần tù lung, ngài nói muốn chúng ta còn sống thoát ra ngoài, còn... cho Anne một hứa hẹn. Hôm nay, ngài có thể nói cái hứa hẹn này là gì không? 



Đỗ Trần cả kinh, nhìn thoáng qua sắc mặt Anne đỏ bừng, không biết nên hỏi thế là tốt hay không nữa. 



Anne nhẹ nhàng đứng lên hỏi:

- Các ngươi muốn đi đâu? Ta và Avril cũng muốn đi ra ngoài cho thoải mái, mọi người có thể cùng đi được không? 



Đỗ Trần trong lòng khẩn trương, đưa mắt cầu cứu Liya. Liya lại thầm thở dài, kéo Đỗ Trần sang một bên, thấp giọng nói: 

- Avril vì ngươi làm được loại việc này, ta... không biết nói gì, nhưng ngươi mau cho nàng đi cùng! Hôm nay, liên minh cầm quyền do Vẫn Thần ngũ gia làm trung tâm trong trưởng lão viện, ngươi còn lo lắng gì... mau cấp cho đại biểu ngũ gia Anne mặt mũi đi! 



Đỗ Trần lắp bắp: 

- Chính là ta... 



Liya hung hăng trừng mắt liếc Đỗ Trần:

- Không cảm tình, có thể bồi dưỡng cảm tình, rõ chưa? 



Đỗ Trần đột nhiên ôm lấy Liya, hung hăng thân một cái, Liên Hoa xuất hiện, mang ba nàng lên không. Liya cả kinh, vội hỏi: 

- Ô, ngươi nói đi là đi, không cần cáo biệt người khác sao? Ta không như vậy được, tên tiểu tử kia! 



Đỗ Trần cười ngạo nghễ:

- Thượng khả du Cửu Trọng thiên, hạ khả đạp Tu La ngục nhi hành, tiêu dao ba nghìn đại thế giới... Ta dùng Càn Khôn Liên Hoa tùy tiện một chút thì đã sao? Chúng ta cũng không phải không trở lại, nhớ người khác thì sau này đến thăm. 



Liya nép vào ngực Đỗ Trần, nhỏ giọng hỏi: 

- Uy, ngươi bay cao như vậy, đến tột cùng là muốn đi đâu? 



- Có người có thể chờ ta một ngàn năm, nhưng ngươi cùng các nàng thì không được! Ta không muốn trăm năm sau, nhìn các ngươi bỏ ta mà đi... Theo ta đi, ta cần tìm một người tên Bồ Đào, lão gia này có bản lãnh cho các ngươi vĩnh viễn cùng với ta! HẾT