Liên Hoa Bảo Giám

Chương 7 : Ai Đả

Ngày đăng: 01:01 19/04/20






Thức ăn trong mồm Đỗ Trần xém chút thì phụt ra, không có đấu khí mà có thể đánh ngã đấu sĩ cấp hai.



Chẳng lẽ đấu thần ở thế giới này giá rẻ thế?



Lão Fuye cười: 

"Thiếu gia, Ariza nói với ta rồi, hôm nay ngài cùng hắn giáo huấn Kaman và Frisbie. Ý ngài là Ariza có thể đánh bại đấu sĩ cấp hai thì nhất định cũng là đấu sĩ phải không?"



Đỗ Trần gật gù.



"Không phải vậy đâu, Ariza đúng là không phải đấu sĩ, càng chưa từng tu luyện qua đấu khí. Năm xưa lão thấy ngài chỉ có một mình nên tới khu buôn bán nô lệ mua một đứa về cho ngài chơi cùng, đúng lúc thấy Ariza và một nhóm thú nhân đang bị bán..."



Lão Fuye nhìn Ariza ngài ngại, tiếp tục nói: 

"Lúc đó lão thấy thằng bé này đầu óc không sáng sủa cho lắm, trong lòng nghĩ mua hắn về thiếu gia cũng không lo bị hắn bắt nạt, có khi còn trút giận vào hắn được. Ariza có huyết thống thú nhân, hơn nữa là huyết thống chiến sĩ thú nhân, thiên sinh là chiến sĩ."



Ariza là thú nhân? Chẳng trách hắn mười lăm tuổi đã có thân thể, cốt cách không tầm thường. Lão Fuye cũng quả có tiềm chất thương nhân đầu cơ, một đồng bạc tiêu mấy năm trước đổi lại một người có thể đánh ngã đấu sĩ cấp hai.



Đỗ Trần đấm Ariza một cái cảm thấy ngực hắn cứng như thép, buột miệng hỏi: 

"Thú nhân nhất định mạnh lắm nhỉ? Ariza có thể đánh bại đấu sĩ cấp hai rồi, thú nhân dũng sĩ chân chính có thể đánh bại đấu thần cấp mấy?"



"Thú nhân dựa vào thiên phú của bọn họ, so với đấu sĩ cấp thấp thì mạnh hơn nhiều. Nhưng khi một vị đấu sĩ đạt đến cấp sáu, lúc đó từ đấu sĩ trở thành đấu thần chân chính, lợi hại hơn thú nhân dũng sĩ nhiều. Hiện tại cũng có rất nhiều thú nhân thiên phú cực tốt tới Đấu thần học viện học tập đấu khí đó."



Nói tới đây lão Fuye đột nhiên tự vả vào miệng, xin lỗi: 

"Ai da, thiếu gia ngài xem, cái miệng của lão chẳng biết làm sao lại nói đến đấu khí trước mặt ngài."



Francis không thể tu luyện đấu khí, vì thế lão Fuye trước giờ chưa hề đề cập đến chuyện đấu thần trước mặt hắn, hiện tại lỡ mồm lão cảm thấy rất xấu hổ.



"Không sao, ta không thể làm đấu thần nhưng vẫn còn nhiều lựa chọn khác." - Đỗ Trần thay lão Fuye bầy biện đồ ăn, cười nói - "Fuye bá bá, mau ăn cơm đi."



Lão Fuye ngồi vào bàn nhưng không cầm dao dĩa mà ngồi im lặng, đột nhiên hai hàng lệ chảy ra. "Một đứa ngốc khiến lão bỏ tâm huyết mười mấy năm chăm nom, bây giờ đã biết tôn kính người già rồi."
Đỗ Trần giữ tay vợ chồng lão Matthew, cười gian xảo: 

"Ai da, thành St. John quả là nhỏ, làm sao đi đâu cũng gặp ngươi nhỉ Kaman thiếu gia, ngươi tới thành vệ đội làm gì thế?"



Nói xong, Đỗ Trần cố vờ kinh ngạc, gật gù nói: 

"Ồ ta biết rồi, sáng hôm nay ta nghe bọn người hầu nói chuyện, nói là ngươi đánh mất thánh khí rồi. Chậc chậc, thân là đấu sĩ, lại còn là hậu duệ của phong hiệu đấu thần, ngươi đúng là làm mất mặt tổ tiên."



Kaman đại nộ, đưa roi da lên cao: 

"Francis, ngươi nói lại xem nào?"



"Ta nói lại thì làm sao? Kaman, ngươi làm tổ tiên mất mặt đó là sự thật." - Đỗ Trần giang hai tay ra, vẻ ngây thơ nhún vai - "Trời ạ Kaman thiếu gia thân ái, ngươi định đánh ta à? Nhưng mà ta nhớ, vô cớ ấu đả hậu duệ của phong hiệu đấu thần là phạm vào thánh giáo pháp điển đấy."



Kaman không động roi da, hắn vẫn chưa dám ra mặt xúc phạm thánh giáo pháp điển.



Vừa quay đi, Kaman nhìn thấy vợ chồng lão Matthew: 

"Hừ, ngươi được thánh giáo pháp điển bảo hộ, ta không đánh được ngươi. Nhưng bọn chúng cản đường, ảnh hưởng đến thời gian thành vệ đội đi tìm thánh khí cho ta, đáng đánh."



Lý do tuy có phần khiên cưỡng, nhưng quí tộc có lúc vẫn không giảng lý, hắn hiện tại đánh Matthew trong ánh mắt giới quý tộc cũng là chuyện bình thường.



Kaman không thẹn là chánh y võ đấu sĩ cấp hai, hắn hạ thủ cực kỳ có phân thốn. Tuy lúc này Đỗ Trần và vợ chồng lão Matthew đứng cạnh nhau, nhưng roi của hắn quật trúng vào Matthew một cách cực kỳ chuẩn xác, tuyệt không chạm vào Đỗ Trần.



Nhưng Đỗ Trần làm sao bỏ qua cơ hội này được?



Cứu người là chuyện tốt lớn. Hắn ôm chặt Matthew, đưa lão ra sau người.



Roi da quật vào lưng Đỗ Trần, người thì đau rát nhưng lòng lại sướng rơn.



Một roi đó là do Đỗ Trần cố ý, hắn hoàn toàn có thể đẩy Matthew ra rồi chuồn, nhưng theo quy định của Liên Hoa Bảo Giám, việc tốt càng lớn, tiến bộ càng nhanh. Chịu đòn cứu người càng là việc lớn.

Liên Hoa Bảo Giám