Liên Hoa Bảo Giám

Chương 81 : Cầu Khẩn Của Đổ Quỷ

Ngày đăng: 01:02 19/04/20






Lúc đám mãng xà bao vây thành còn có một vị cao cấp đấu thần ở đấy?



Đỗ Trần kinh ngạc, chẳng lẽ không phải chính mình cứu cảng Antwerp sao? Hắn liền nói: 

"Nói cho ta nghe, bộ dạng của kẻ đó như thế nào?"



"Lúc ngài cứu ta, Susan đã không tấn công dù Ziege đang trọng thương, nàng chỉ một mực hư trương thanh thế hù dọa Ziege." - Helen nói, liếc mắt nhìn Susan.



Susan gật đầu nói: 

"Kì thật, lúc ta mới bao vây thành không lâu thì có người âm trầm truyền lời đến cho ta."



Susan có năng lực bắt chước tiếng nói rất cao nên dễ dàng thể hiện lại âm thanh người đó, thanh âm rất băng lãnh bá đạo: 

"Nghiệt chướng, ta mặc kệ ngươi với Ziege có ân oán gì nhưng nếu ngươi dám giết một bình dân tại cảng Antwerp, ta liền lột da ngươi!"



Đỗ Trần giật mình cả kinh, tâm khảm chấn động mạnh.



Đáng chết, hèn gì sau khi cảng Antwerp được cứu Liên Hoa chỉ mới đến đóa thứ tư, hóa ra cảng Antwerp căn bản không phải do ta cứu.



Nghe như Susan nói thì bình dân tại cảng Antwerp vốn không gặp nguy hiểm, mình chỉ cứu được một vài binh lính không kịp vào thành, cùng với Helen mà thôi. Cũng có thể đám mãng xà bị lợi dụng cũng được tính vào.



Nghĩ đến đây Đỗ Trần mỉm cười. Nói như thế, Liên Hoa Bảo Giám tịnh tiến khó khăn cũng không phải khoa trương, đóa thứ hai nở ra không phải do cứu được một tòa thành, nói vậy sau này không phải là không còn cơ hội.



Khó trách gần đây chỉ đưa một chút thảo dược, bố thí cho khất cái, chỉ chút việc nhỏ mà Liên Hoa vẫn có cảm ứng, hóa ra chính mình hiểu lầm Bảo Giám đang tịnh tiến khó khăn.



Tâm niệm vừa chuyển, Đỗ Trần vừa nghĩ đến người Susan đề cập đến: Chính là Bác Bì.



Hóa ra là người bảo vệ của mình, Bác Bì đã cứu cảng Antwerp.




"Làm ngay!"



Sau khi đóng cửa trước lại, vẻ tự đắc và nụ cười trên mặt của Demis biến mất, hắn nghiêm mặt nói: 

"Francis đồng học, lần này ngài nhất định phải cứu ta, ta thua bạc chỉ còn lại mỗi nội khố thôi."



Đỗ Trần cười không nổi, thua chỉ còn lại nội khố còn có thể nghĩ ra hội họa thân thể nhằm từ đổ trường quang minh đi tới, thật ấn tượng với vị giáo thụ này.



"Giáo thụ, ta lần trước không phải đã giúp ngươi xóa nợ rồi sao?" - Nhắc tới lần trước, Đỗ Trần có vài phần hỏa khí - "Được rồi, giáo thụ, ngài đi tắm rửa đi rồi đừng quay lại đây nữa."



"Ồ, đừng nói đến lần trước nữa." - Demis hoảng hốt kêu lên - "Ta đã vì hội họa cơ thể mà hy sinh, ngươi là đệ tử của ta, không thể để sư phụ cứ tìm lại quan hệ với tự nhiên, tạo ra cảm hứng nghệ thuật chứ?"



Đỗ Trần nhếch miệng cười:

"Ta nghe không hiểu gì cả."



"Đáng chết, nói như thế sao!" - Hắn chỉ vào mũi mình - "Ta thua chẳng những chỉ còn mỗi nội khố mà phòng dành cho giáo viên tại túc xá cũng mất nốt rồi. Ngươi tuyệt đối không đành lòng nhìn sư phụ ngủ ở ngoài đường, đúng không?"



Vị giáo thụ này!... Đỗ Trần cảm thấy đau đầu vô cùng.



Đấu thần học viện bên trong kiểu gì cũng có, vị giáo thụ Demis này kiếp trước phải là đồ thí nghiệm, rồi từ nước sôi dung dịch mà tạo ra.



Đỗ Trần cười khổ nói: 

"Giáo thụ người định làm gì?"



"Ta chính là muốn tá túc vài ngày tại đây."

Liên Hoa Bảo Giám